Mùa thu năm 1985, tại thị trấn Nghi Trường, mỏ dầu Bình Nguyên.
Đây là một thị trấn được xây dựng vào giữa những năm 60 sau khi người ta phát hiện ra nơi này có mỏ dầu.
Trong một tòa nhà tập thể được xây dựng theo lối kiến trúc của Liên Xô cũ, một cơn gió thu mát lạnh thổi tung rèm cửa, để lộ ra cảnh vật bên trong căn phòng.
Tạ Khánh Bình quay đầu nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy bóng dáng tóc đen và váy xanh của con gái mình đang đi về phía góc tường thì không nhịn được mà nuốt khan một cái. Bàn tay đang đảo thức ăn của ông cũng hơi run rẩy.
Đến rồi.
Người còn chưa đến nhưng giọng nói cực kỳ có tính xuyên thấu của cô thì đã vang lên trước rồi.
“Ba! Con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi! Cây lau nhà bị ướt thì trước khi nó khô, ba không được để trong nhà. Cái thời tiết quỷ quái này, để lâu là cây lau nhà sẽ bốc mùi, hôi lắm luôn!”
Tạ Quỳnh xách cây lau nhà ướt sũng đi vào nhà vệ sinh để giặt lại, vắt khô rồi mang ra ban công phơi. Sau khi quay lại, cô cũng không nể nang gì mà tiếp tục trách cha mình: “Nói mấy lần rồi mà vẫn không nghe, bảo sao con vừa vào nhà là đã ngửi thấy mùi lạ rồi.”
Tạ Khánh Bình xấu hổ mà gãi gãi mặt, không dám nhìn cô. Ông giả vờ bình tĩnh, tiếp tục xào rau: “Tại ba, tại ba cả, bận quá nên ba quên mất.”
Tạ Quỳnh nhíu mày: “Không phải là quên đâu, con thấy là do ba lười quen rồi. Việc tiện tay như vậy, sao lại không nhớ được cơ chứ. Trong nhà có mùi hôi mà ba không thấy khó chịu hả! Còn làm hỏng mất một cây lau nhà đang xài tốt nữa!”
Tính tình Tạ Khánh Bình rất tốt, ông vội vàng nói: “Con gái à, đừng giận, đừng giận. Lần sau ba nhất định sẽ nhớ kỹ!”
“Con khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, đừng bận rộn nữa. Con qua đó ngồi nghỉ, đợi ăn cơm là được rồi.”
“Khó khăn lắm mới về một lần, vậy mà ba cũng không để con yên lòng chút nào.” Tạ Quỳnh lẩm bẩm rồi lại cẩn thận kiểm tra khâu vệ sinh trong bếp.
Thấy trong tủ có một lọ dưa muối đã mở nắp, mở ra xem thì đã bị thâm đen biến chất cả rồi, sắc mặt cô lại sầm xuống: “Tiểu Quân lên cấp ba, học hành bận rộn. Trong nhà chỉ có hai người, không muốn nấu cơm thì khỏi nấu cũng được, ra nhà ăn mà ăn. Nhưng chuyện vệ sinh trong nhà không thể qua loa, phải sạch sẽ thì mới ở thoải mái được chứ.”
“Cũng chỉ nấu cơm có mấy lần thôi. Biết hôm nay con về nên ba mới mua chút đồ về nấu ăn.”
Tạ Khánh Bình quả thật là vừa thương vừa sợ cô con gái lớn Tạ Quỳnh này. Hơn nữa, người mà ông cảm thấy có lỗi nhất cũng chính là cô.