Tạ Khánh Bình vừa nói vừa nhìn con rể: “Mỏ dầu Bình Nguyên tuy điều kiện cũng rất gian khổ, nhưng được cái là không hề thiếu nguồn nước. Thỉnh thoảng ra sông thả pháo thì còn có thể đánh bắt được không ít cá sống, có thể thêm được một bữa mặn. Lúc đó, ngay cả cá do đầu bếp trong đội làm cũng thơm ngon vô cùng.”
Thế hệ trước làm công tác thăm dò địa chất đều rất cực khổ, Tạ Khánh Bình lại chỉ chọn những chuyện thú vị để nói. Triệu Duy Thành cũng hiểu là cha vợ nói những điều này không phải là cố ý làm ra vẻ bề trên để dạy dỗ mình, anh mỉm cười nói: “Điều kiện của chúng ta bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, sẽ không còn phải thiếu nước hay thiếu thức ăn nữa.”
Tạ Khánh Bình cũng cười.
Đúng lúc này, Tạ Quỳnh đẩy cửa bước vào nhà. Trước nay cô luôn thẳng thắn, ở nhà mình thì lại là càng như vậy. Khi nhìn thấy em gái Tạ Quân, giọng điệu cô còn nghiêm khắc hơn nữa: “Lần sau em nhớ về nhà sớm một chút, đừng có ở bên ngoài quá muộn.”
Trẻ con ở độ tuổi này đều rất mê chơi. Sau khi cô lấy chồng, trong nhà chỉ còn lại cha cô và em gái, còn cậu em trai Tạ Diễm thì đi học đại học ở xa - mỗi năm chẳng về nhà được mấy lần. Tạ Khánh Bình thỉnh thoảng lại phải đi công tác mấy ngày không về, trong nhà không có ai trông coi, Tạ Quỳnh thật sự sợ em gái mình buông thả bản thân, không lo học hành gì cả.
Tạ Quân cúi đầu, ngoan ngoãn dạ một tiếng: “Em biết rồi.”
Tạ Quỳnh bỏ cuốn sổ vào trong túi xách, gật đầu với Triệu Duy Thành rồi quay qua nói với Tạ Khánh Bình: “Ba, chúng con về trước đã, muộn quá rồi ạ.”
Triệu Duy Thành vội vàng đi theo phía sau cô: “Ba, chúng con đi đây.”
“Ừ, để ba tiễn hai đứa xuống lầu.”
Tạ Khánh Bình và Tạ Quân đều đứng dậy tiễn hai vợ chồng. Tạ Quỳnh nhấc chân, bước lên xe đạp rồi vẫy tay với hai cha con. Triệu Duy Thành cũng nói: “Ba, ba đừng tiễn nữa. Ba lên nhà đi, có con đây rồi, chúng con về cái đã.”
Tính cách Tạ Quỳnh như hổ, cho dù đang mang thai nhưng hành động thì vẫn ào ào, khiến cho Triệu Duy Thành nhìn mà hết hồn. Anh kêu lên: “Em đạp xe chậm lại chút đi.”
Tạ Quỳnh nghe lời, hơi giảm tốc độ: “Theo kịp đi.”
Nhìn hai vợ chồng biến mất trong tầm mắt, Tạ Khánh Bình cũng cùng Tạ Quân đi lên nhà.
Khi Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối. Đèn trong nhà của những người ở cùng tòa nhà đều đã bật sáng từ lâu, còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả từ những ngôi nhà sáng đèn đó.
Chỉ có nhà bọn họ là vẫn tối đen như mực.
Tuy là Tạ Quỳnh đã quen với cách hành xử của cha mẹ chồng, nhưng dù trên mặt không biểu hiện, trong lòng cô lại không mấy vui vẻ. Vào nhà bật đèn, trước tiên cô đi rửa tay cái đã.
Triệu Duy Thành thấy thế thì cũng chỉ có thể thở dài. Anh nhanh chóng đậu xe cẩn thận trong sân rồi mới đi vào nha. Thấy Tạ Quỳnh muốn đun nước thì vội vàng nhận lấy: “Mẹ dạo này bận gì vậy? Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về.”