Vương Lương vội xua tay: “Không phải vậy… là… là từ hôm đó, thế tử đã bị Hầu gia cấm túc. Nghe nói là vì chuyện nạp thϊếp, tin tức ấy truyền đến tai Hầu gia…”
Quảng Dương Hầu cảm thấy con trai mình vốn cẩn trọng, vậy mà lại sơ suất để địch tập kích, nhất định là vì tâm trí bị xao động. Vì thế, ông nổi trận lôi đình, lập tức cấm túc Triệu Lăng. Dù nay chiến sự đã lắng nhưng hắn vẫn bị giữ trong phủ, không được ra ngoài.
Vương Lương biết điều nàng mong muốn chỉ là một cuộc sống yên ổn, mà phủ Hầu gia – nơi sâu tựa biển ấy – đối với nàng, không phải chốn có thể nương thân lâu dài.
Thấy trong nét mặt của Tống Tri Huệ chẳng có chút bi thương nào, Vương Lương mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi tiếp: “Muội có dự tính gì không?”
Tống Tri Huệ lấy từ tay áo ra một miếng ngọc bội, đưa đến trước mặt Vương Lương: “Huynh có thể giúp muội tìm được giấy thông hành và hộ tịch không?”
Quận Ngư Dương nằm gần người Tiên Ty, xưa nay luôn kiểm tra nghiêm ngặt về việc này.
Tống Tri Huệ biết đề nghị của mình quả thực là làm khó người khác, nhưng hiện tại nàng đã không còn khả năng chuộc thân, cách duy nhất nàng có thể nghĩ đến, chính là bỏ trốn.
Vương Lương cúi mắt nhìn miếng ngọc bội kia, thần sắc khựng lại – hiển nhiên cũng đã nhận ra chủ nhân của miếng ngọc ấy là ai.
Thấy hắn vẫn chưa nhận lời, Tống Tri Huệ lại tháo cây trâm vàng từ búi tóc đưa ra: “Cái này là tặng riêng cho huynh, không liên quan gì đến giấy thông hành cả. Bất kể việc thành hay không, cây trâm này là tấm lòng của muội. Những năm qua... là muội đã làm liên lụy đến huynh.”
Cây trâm vàng trong tay Tống Tri Huệ, tuy không bằng ngọc bội kia, nhưng viên hồng ngọc được đính trên đó cũng vô cùng quý giá, là món trang sức đắt nhất trong tất cả những gì nàng có.
Đó cũng là lý do vì sao Tống Tri Huệ so với bạc trắng, lại càng trân trọng những món vật phẩm hơn – bạc tiền tuy tốt, nhưng rất khó mang ra ngoài.
Ví như lúc này, nàng cần nhờ Vương Lương làm việc, nếu mang bạc tiền ra ngoài trực tiếp thì thật quá gây chú ý. Còn bây giờ, chỉ là một miếng ngọc bội, một cây trâm vàng – xét về giá trị, đã đủ rồi.
Phần còn lại là xem Vương Lương có nguyện ý gánh lấy rủi ro ấy hay không.
“Được, việc này để ta lo.” Vương Lương do dự không phải vì không muốn giúp nàng, mà bởi giấy thông hành và hộ tịch là những thứ muốn có được thì chỉ có thể tìm đến chợ đen, mà đám người đó, mỗi lần mở miệng là hét giá trên trời.
Hắn chỉ là một người lính, lại từng bị giáng chức, trong tay thật sự chẳng dư dả gì.
Hắn thở dài một hơi, rồi đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội, nhưng không chạm đến cây trâm vàng: “Chừng này là đủ rồi.”
“Huynh nhận rồi muội mới yên tâm.” Tống Tri Huệ lại đẩy cây trâm về phía trước.
Vương Lương ngước nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới dời mắt đi, đưa tay nhận lấy trâm từ tay nàng.
Nàng vẫn còn giữ phép tắc khách khí với hắn, giống hệt như khi trước, lúc nhờ hắn bán đồ hộ cũng nhất quyết đòi chia đôi.
Thấy hắn nhận lấy, Tống Tri Huệ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Muội không có ý thúc giục, chỉ muốn biết khoảng chừng mất bao lâu, để còn sắp xếp lần ra ngoài tiếp theo.”
Vương Lương đáp: “Sớm nhất là ba tháng, chậm thì nửa năm.”
“Được, vậy ba tháng nữa muội sẽ tìm cơ hội ra ngoài, nếu không đợi được huynh, thì nửa năm sau muội lại đến.” Tống Tri Huệ khẽ mỉm cười.
Trước khi Tuế Hỉ bưng bánh tùng đến thì Vương Lương đã sớm trèo cửa sổ rời đi.
Vừa bước vào phòng, Tuế Hỉ hớn hở giới thiệu món điểm tâm mới ra mắt mấy ngày gần đây: “Nô tì mua nửa hộp bánh lê đậu xanh, ông chủ tiệm bảo ăn món này giúp thanh nhiệt… ủa?”
Tuế Hỉ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Sao tóc của cô nương lại rối thế này?”
Tống Tri Huệ khẽ ngáp một cái, mỉm cười dịu dàng với Tuế Hỉ: “Vừa rồi hơi buồn ngủ, nên nằm gục một lúc.”
Tuế Hỉ không nghi ngờ gì, cúi đầu đẩy bánh táo đỏ đến trước mặt nàng: “Vậy cô nương ăn thêm vài miếng, bồi bổ khí huyết.”
Nụ cười trên gương mặt Tống Tri Huệ vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Tuế Hỉ lại thoáng mang theo một tia dò xét khó nhận ra. Mãi một lúc sau, nàng mới chậm rãi thu ánh mắt về.
Khi trở về Xuân Bảo Các, Lưu ma ma nhìn thấy hộp bánh táo đỏ thì vui mừng ra mặt, hết lời khen ngợi Tống Tri Huệ một phen. Không phải vì một hộp bánh đỏ quá đắt, mà là vì hiếm khi nàng bày tỏ được lòng hiếu thảo như vậy.
Thế nhưng hai tháng sau, khi lại nhìn thấy Tống Tri Huệ, Lưu ma ma đã không còn cười nổi nữa.
“Lần đó trước khi Thế tử rời đi, có từng nói gì với cô không?” Lưu ma ma sắc mặt khó coi, nhưng giọng điệu vẫn còn giữ chút khách khí.
Tống Tri Huệ khẽ nhíu mày, ra vẻ cố nhớ lại: “Thế tử nói lần này đi, phải rất lâu sau mới quay về…”
Nói xong, nàng lại làm ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Những cô nương thường xuyên ra tiền viện tiếp khách, vì giao tiếp với nhiều người nên tin tức cũng linh thông hơn. Còn Tống Tri Huệ thì không phải tiếp khách, lại được ở riêng trong một tiểu viện, nên rất hiếm khi nghe được tin tức gì. Tuế Hỉ lại là người thật thà, ngày thường chỉ lặng lẽ làm việc bên cạnh nàng, chẳng biết gì ngoài công việc trong viện.
“Còn chuyện nạp thϊếp thì sao?” Lưu ma ma gấp gáp hỏi tiếp.
Tống Tri Huệ lại ra vẻ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Chỉ dặn ta kiên nhẫn chờ đợi... ngoài ra cũng không nói gì thêm. Ta vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của ma ma, lúc không nên nói thì tuyệt đối không nói nhiều…”
“Trời ơi! Chuyện quan trọng thế này thì cô có hỏi thêm vài câu cũng chẳng sao cả!” Lưu ma ma bắt đầu không kìm được bực tức, nhưng nhìn vào căn phòng Tống Tri Huệ đang ở, nào là bày biện tinh tế, tủ sách đầy ắp thì bà lại cố ép mình bình tĩnh lại.
“Không phải ma ma sốt ruột, nhưng cô nhìn mà xem, từ khi thế tử rời đi từ năm ngoái đến giờ, sắp tròn một năm rồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Lạ lắm chứ?”
Theo lý mà nói, Triệu Lăng đang ở độ tuổi ham mê sắc dục, cả năm trời không đυ.ng đến nữ sắc, thì làm sao chịu nổi? Trừ phi… hắn đã chán rồi, mệt rồi, đang tìm vui nơi người khác?
Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng Lưu ma ma lại thấy nghẹn, hận không thể trực tiếp đến hầu phủ mà tra hỏi cho rõ. Nhưng hầu phủ là nơi nghiêm cẩn, đâu phải chỗ bà có thể tùy tiện ra vào.
Chỉ trách chính bà quá tham lam, bị mấy rương bạc làm mờ mắt, ngỡ rằng trên đời này còn có nam nhân biết giữ lời.
“Thôi thì.” Lưu ma ma thở dài một hơi, nắm lấy tay Tống Tri Huệ, giọng điệu nghiêm túc: “Dù lời Thế tử có đáng tin hay không thì cô cũng là một cô nương có phúc, không phải lo lắng. Cho dù không có Thế tử, thì cũng sẽ có những quý khách khác đến tranh giành sự yêu thương của cô.”
Nói rồi, bà nhẹ nhàng vỗ hai cái lên mu bàn tay trắng nõn của Tống Tri Huệ.
“Ma ma sẽ nói thẳng với cô, nếu tháng này mà số bạc ấy vẫn chưa được chuyển tới, thì cô phải quay lại tiền viện rồi.”
Ý bà là bảo nàng quay lại tiếp khách.