Phá Lồng

Chương 7: Tiếp Khách Trở Lại (1)

Tống Tri Huệ lấy một xâu tiền Ngũ Thù, cất lại chiếc hộp cẩn thận, sau đó bước đến bàn trang điểm, lấy từ trong hộp trang sức ra một miếng ngọc bội, chính là miếng ngọc mà Triệu Lăng từng đeo bên hông, hai năm trước đã ban tặng cho nàng.

Tống Tri Huệ vốn xuất thân danh môn, chỉ liếc mắt là nhận ra chất ngọc tốt xấu. Miếng ngọc này, giá trị ít nhất cũng gấp mười hộp bạc, không phải chuyện nhỏ.

Buổi trưa, khi nắng vừa rọi khắp sân, Tống Tri Huệ cùng Tuế Hỉ rời khỏi Xuân Bảo Các từ cửa sau. Cả hai đều che mạng, sau lưng không xa là hai gã nam tử mặt mày dữ tợn đi theo. Người thường chỉ cần nhìn cũng đoán được thân phận của nhóm người này.

Di Hương Trai cách Xuân Bảo Các không xa, chỉ cách hai con phố.

Nơi đây xưa nay đã nhộn nhịp, hôm nay thời tiết đẹp, người ra đường lại càng đông. Trước cửa Di Hương Trai vẫn là hàng dài người xếp hàng, chắc phải chờ ít nhất nửa canh giờ mới đến lượt.

Tống Tri Huệ đưa tiền cho Tuế Hỉ, dặn dò: “Mua một hộp bánh tùng, ba hộp bánh chà là đỏ.”

Bánh tùng là nàng muốn ăn ngay, còn ba hộp bánh chà là thì mang về chia — một hộp cho nàng, một hộp cho Tuế Hỉ, một hộp cho Lưu ma ma.

“Số tiền còn lại thì tùy muội liệu mà mua, nếu có gì mới lạ thì mua ít về nếm thử cũng được.”

Việc còn lại liền để Tuế Hỉ tự quyết. Trên mặt nàng ấy hiện rõ vẻ vui mừng, không giấu nổi niềm hân hoan, liên tục gật đầu, vui vẻ bảo Tống Tri Huệ cứ yên tâm đi nghỉ ngơi, đợi nàng mua xong sẽ đến trà lâu tìm.

Mỗi lần Tống Tri Huệ ra ngoài mua bánh tùng đều như vậy: Tuế Hỉ chịu trách nhiệm xếp hàng, còn nàng thì sang trà lâu đối diện, ngồi ở phòng bao ngoài cùng tầng hai, vừa uống trà vừa nghe kể chuyện.

Hai gã hộ vệ cũng tách ra, một người theo Tuế Hỉ, một người theo Tống Tri Huệ.

Tống Tri Huệ cũng không để người khác đứng không, nàng móc tiền túi, bảo tiểu nhị kê thêm một chiếc ghế ngoài phòng bao, rót thêm một ấm trà cho hộ vệ.

Người mà quá thoải mái… thì dễ lơ là mất cảnh giác.

Gã hộ vệ kia đúng là như thế, lúc này đang cầm chén trà ấm trong tay, tựa vào ghế, chăm chú lắng nghe câu chuyện gay cấn mà người kể chuyện trong sảnh đang kể, hoàn toàn không phát hiện ra ngay bên kia cánh cửa phòng, đã có thêm một bóng người.

Người ấy trèo qua cửa sổ mà vào, thân pháp nhanh nhẹn, thoắt cái đã đứng vững trên đất, hầu như không phát ra chút tiếng động nào.

Tống Tri Huệ khẽ gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”

Vương Lương khẽ gật đầu với nàng, hạ giọng hỏi: "Muội sao biết hôm nay ta sẽ trở về?"

Tống Tri Huệ đáp: "Hôm nay nghe Lưu ma ma nói chiến sự đã dừng, nên muội nghĩ thử ra ngoài một chuyến, may ra gặp được huynh."

Nàng rất thông minh, biết hai người đã một năm không gặp, nếu huynh ấy trở về, nhất định sẽ đến tìm nàng, nên vừa nghe tin liền đến trà lâu này đợi.

"Huynh đợi lâu chưa?" Thấy trên trán hắn đổ mồ hôi, Tống Tri Huệ có chút áy náy.

"Không lâu, ta cũng vừa mới tới thôi." Vương Lương không nói thật, hắn đã chờ suốt nửa tháng nay, hầu như ngày nào cũng đợi bên ngoài.

"Đừng nói chuyện ta nữa, kể cho ta nghe về muội đi. Năm qua sống ổn chứ?"

Một năm không gặp, tiểu cô nương dường như lại cao thêm một chút, dung mạo cũng có vài phần thay đổi. Vương Lương không nói rõ được đã khác ở đâu, nhưng nếu ba năm trước bọn họ chưa từng nhận nhau, thì giờ phút này nhìn thấy Tống Tri Huệ, hắn e rằng sẽ không nhận ra.

Phải biết khi hắn bái sư dưới trướng Dương Thiệp năm đó thì tiểu cô nương này còn chưa đầy mười tuổi…

Vương Lương theo học dưới trướng Dương Thiệp suốt bảy năm, sau đó được hắn tiến cử vào triều làm quan tại Lạc Dương.

Năm ấy, khi Dương Thiệp bị tống giam với tội danh kết đảng mưu tư, có đến hàng ngàn người công khai lên tiếng cầu xin cho ông, và Vương Lương chính là một trong số đó.

Long nhan nổi giận, hoàng thượng ra lệnh cách chức Vương Lương, giáng hắn xuống U Châu làm lính biên ải, vừa hay rơi vào doanh trại của Quảng Dương Hầu.

Người được Dương Thiệp đề cử vào Lạc Dương, lẽ nào là kẻ bất tài? Nhất là Vương Lương, vốn xuất thân từ dòng dõi võ tướng, phẩm hạnh đoan chính, lại văn võ song toàn. Chỉ trong vòng hai năm đã được Quảng Dương Hầu trọng dụng, đề bạt làm tham quân.

Hai năm trước, khi Triệu Lăng dâng bản chú giải “Ngô Tử binh pháp” lên Quảng Dương Hầu, Vương Lương cũng có mặt tại đó. Phương pháp bố trận độc đáo trong đó lập tức khiến Vương Lương chú ý.

Khi còn đang theo học tại phủ Dương gia, thầy từng đưa ra một bản chú giải có phương pháp trận pháp cực kỳ tương tự, chỉ là bản chú giải khi đó còn phức tạp và tinh diệu hơn nhiều so với bản mà Triệu Lăng mang đến.

Vương Lương đoán rằng, e rằng Triệu Lăng đã có được sự trợ giúp từ một mưu sĩ nào đó, mà người ấy cũng từng là môn hạ của Dương Thiệp.

Vương Lương lấy làm tò mò, muốn biết người đó rốt cuộc là ai, có từng là bạn đồng môn với mình hay không.

Mang theo sự tò mò ấy, Vương Lương đã âm thầm theo dõi Triệu Lăng một thời gian, nào ngờ cuối cùng người mà hắn tìm được lại chính là Tống Tri Huệ.

Khi còn ở Dương phủ, Vương Lương đã từng gặp nàng. Lúc đó, người trong phủ nói rằng đứa trẻ ấy là người thân bên ngoại, có duyên với sư nương nên được nuôi dưỡng bên cạnh bà.

Nàng là người duy nhất trong tộc của ân sư còn sống trên đời, nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.

Một nam nhi đường đường bảy thước, khi tái ngộ với Tống Tri Huệ, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Hắn muốn chuộc thân cho nàng, nhưng lúc đó nàng đã là người của Triệu Lăng, nếu liều lĩnh xen vào thì chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối.

Hắn đau lòng vô cùng, lại thầm trách bản thân bất lực – ngày trước không cứu được ân sư, nay cũng không thể bảo vệ được đứa trẻ mà sư nương yêu thương.

Tống Tri Huệ cũng không ngờ rằng, thiếu niên năm nào luôn được sư phụ khen ngợi, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng nào có oán trách Vương Lương, nàng chỉ tràn đầy cảm kích – cảm kích hắn năm đó dám liều chết cầu xin cho nhà họ Dương, cũng cảm kích hắn nay vẫn nguyện ý đến giúp nàng.

“Huynh yên tâm, muội vẫn bình an.” Tống Tri Huệ khẽ mỉm cười, rót một chén trà đưa cho Vương Lương.

Vương Lương không nhận lấy chén trà, xưa nay hắn luôn cẩn trọng, thà khát còn hơn để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Hắn vừa chăm chú nhìn ra cửa, vừa lấy từ trong tay áo ra hai thỏi vàng.

Đó là số vàng đổi được từ đôi khuyên tai hồng ngọc mà Tống Tri Huệ đã đưa cho hắn trong lần gặp trước.

Tống Tri Huệ ban đầu chỉ định nhờ Vương Lương bán món đồ ấy giúp mình, tích góp tiền bạc, tìm cơ hội chuộc thân. Nhưng hôm nay nghe ý từ miệng Lưu ma ma, giá chuộc thân của nàng đã cao đến mức ở U Châu này e là chỉ có Triệu Lăng mới trả nổi. Như vậy thì bao nhiêu khổ cực gom góp của nàng trước giờ, chẳng khác gì một trò cười.

Tống Tri Huệ không vội cầm lấy, mà trước tiên quan tâm hỏi: “Lần này huynh ra trận, có bị thương không?”

Hai tháng trước, chuyện doanh trại quân Liêu Đông bị tập kích đã lan khắp U Châu, lúc ấy Tống Tri Huệ cũng kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh.

Vương Lương đáp: “Ta không sao, lúc bị tập kích, ta và Hầu gia đều ở trong thành, chỉ có Thế tử thì…”

Hắn hơi ngập ngừng, rồi nhìn sang Tống Tri Huệ: “Đêm đó Hầu gia đích thân dẫn binh xuất thành ứng cứu, ta không đi cùng. Nghe nói thế tử tuy có bị thương nhưng không nghiêm trọng, chỉ là…”

Tống Tri Huệ lần đầu thấy Vương Lương nói năng ấp a ấp úng như vậy, không khỏi nghi hoặc: “Chuyện gì mà huynh không tiện nói với muội sao?”