Phá Lồng

Chương 6: Nạp Nàng Vào Phủ (2)

Tuế Hỉ càng thêm bối rối, liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, rồi đặt khăn xuống, nhanh chóng bước đến bên bàn: “Cô nương sao lại nói vậy?”

Nếu là ba năm trước, Tuế Hỉ chắc chắn sẽ không dám hỏi, bởi khi đó Tống Tri Huệ rất ít nói, cũng hiếm khi mỉm cười. Nhưng bây giờ nàng đã khác xưa, không chỉ thường xuyên cười, mà còn hay chia sẻ nhiều chuyện với Tuế Hỉ. Tuế Hỉ rất vui vì sự thay đổi ấy, con người mà cứ mãi không nói năng gì, chắc chắn sẽ sinh bệnh trong lòng.

Tống Tri Huệ khẽ thở ra một hơi, cũng hạ giọng nói: “Thế tử lần này rời đi, có lẽ phải nửa năm mới về. Hắn sợ ta bị đối xử khắt khe, cho nên…”

Tuế Hỉ hiểu ra rồi, có những lời ấy thì Lưu ma ma sẽ biết cô nương có vị trí thế nào trong lòng Thế tử, còn đâu dám bạc đãi nàng nữa, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay mà chăm sóc.

“Nhưng nô tì thấy khi ấy Thế tử nói rất nghiêm túc, chẳng giống như đang diễn trò đâu ạ?”

Trong ấn tượng của Tuế Hỉ, Thế tử tuy khiến người khác sợ, nhưng đối với cô nương thì rất tốt. Năm ngoái đầu đông, khi người không có mặt ở U Châu, vẫn không quên viết thư đặc biệt gửi về, kèm theo loại than trầm hương thượng hạng. Nghe nói chỉ một hộp than nhỏ đó thôi, đã đáng giá hai thỏi vàng rồi.

Tuế Hỉ không tin một người đối xử tốt với cô nương như vậy lại đi lừa dối nàng.

Thế nhưng trong vẻ điềm tĩnh của cô nương lại chẳng có chút gì gọi là vui mừng, điều đó cũng không giống như đang giả vờ.

Tuế Hỉ càng thêm rối trí.

Tống Tri Huệ cũng không muốn giải thích thêm, chỉ khẽ cong môi cười: “Đi nghỉ một lát đi.”

Trên đời không có bức tường nào kín gió, huống chi chuyện này là do Triệu Lăng cố ý nói cho người khác nghe, chỉ trong nửa tháng, cả quận Ngư Dương đã lan truyền khắp nơi.

Thế tử Quảng Dương hầu bao dưỡng mỹ nhân tại Xuân Bảo Các suốt ba năm, cuối cùng cũng muốn rước người về phủ.

Một người xuất thân kỹ viện mà có thể được vào Hầu phủ làm thϊếp, đúng là người tài ba hiếm có, khiến bao nhiêu nam nhân cào lòng gãi dạ, chỉ mong được nhìn thấy dung nhan người đẹp một lần.

Có kẻ âm thầm bỏ ra số tiền lớn, chỉ để được gặp Tri Huệ cô nương một lần, không cần nàng biểu diễn, cũng chẳng phải rót rượu, chỉ cần diện kiến mà thôi.

Lưu ma ma thì giả vờ khó xử, đợi đến khi giá được đẩy lên cao nhất rồi mới bảo người ta ghi lại, nói là phải hỏi ý Tri Huệ cô nương trước rồi sau đó mới định đoạt.

Lưu ma ma là người làm ăn buôn bán, đương nhiên không thể để hỏng mất danh tiếng của mình, nên mọi tiếng xấu đều đổ hết lên đầu Tống Tri Huệ. Đợi khi khách đến hỏi, bà ta liền nói là do Tống Tri Huệ không đồng ý, e ngại thế lực của phủ Quảng Dương hầu. Những người đó nghe thế cũng chẳng dám làm loạn, rồi Lưu ma ma lại bảo Mị Nguyệt đàn một khúc, Giao Dung múa một bài, chuyện cứ thế mà cho qua.

Tóm lại, sau một phen rộn ràng như vậy, ngoài chuyện bàn tán về tiểu quốc Ô Hằng không biết lượng sức mình, dân chúng lại có thêm một đề tài mới để nói trong lúc trà dư tửu hậu, chuyện anh hùng si tình vì mỹ nhân.

Cuối năm, tuyết lớn ngập trời, Ô Hằng nhân đêm tối tập kích, thậm chí đột nhập vào đại doanh ngoài thành quận Liêu Đông. Nghe đồn đêm đó, quân Đại Đông thương vong thê thảm.

Khi tin truyền đến quận Ngư Dương, Lưu ma ma sợ đến run rẩy, vì đại tài chủ của bà ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Tên tiểu tư truyền tin vội vàng xua tay: “Hầu gia và Thế tử không sao đâu ạ, chỉ là không biết trận chiến này còn kéo dài đến bao giờ.”

Chớp mắt đã sang xuân, hoa nở chim ca, Triệu Lăng vẫn chưa về, đã nửa năm trôi qua. Nhưng mỗi tháng, hòm bạc ấy vẫn được người đưa đến Xuân Bảo Các đúng hẹn.

Thấy tiền đến tay, trong lòng Lưu ma ma mới yên tâm.

Lại qua hai tháng nữa, bụi hoa nhài bên cây quế cũng bắt đầu nở rộ, hương thơm lan khắp cả sân.

“Ôi chao cô nương của ta ơi, mở cửa sổ lớn thế này, coi chừng bị gió thổi trúng đấy!”

Lưu ma ma còn chưa thấy người đâu thì giọng nói đã vang lên trong phòng.

Tống Tri Huệ đang ngồi sau cửa sổ vẽ tranh, bị tiếng hét bất ngờ làm giật mình, đầu bút khựng lại một chút, giọt mực đậm rơi đúng lên cánh hoa nhài, trông thật lạc lõng.

Nàng cũng không nổi giận, chỉ khẽ thở dài, đặt bút xuống, xoay người nở một nụ cười nhẹ với Lưu ma ma.

Tuế Hỉ rót trà mời hai người.

Lưu ma ma nhấp một ngụm, tấm tắc khen: loại bạch trà thượng hạng này, không biết ngon hơn trà trong phòng bà ta bao nhiêu lần.

Bà ta mỉm cười, nắm lấy tay Tống Tri Huệ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay mềm mại trắng trẻo ấy:

“Tri Huệ à, mấy năm nay ma ma đối xử với cô không tệ, phải không nào?”

Giờ đây, Tống Tri Huệ đã thành thạo mọi phép xã giao đến mức nhuần nhuyễn, nàng mỉm cười gật đầu: “Ma ma đối xử với ta rất tốt.”

Lưu ma ma nghe được câu trả lời như ý, liền hài lòng gật đầu theo.

Nhớ lại dáng vẻ gầy gò yếu ớt của Tống Tri Huệ khi mới đến Xuân Bảo Các, rồi nhìn dáng vẻ trắng trẻo đầy đặn hiện giờ, không phải là nhờ công bà ta bồi dưỡng hay sao?

“Sau này khi cô bước lên cao, nhìn xa trông rộng thì đừng quên ma ma, cũng đừng quên nơi đã nuôi dạy cô thành người.”

Lời này của Lưu ma ma cũng chẳng sai, Tống Tri Huệ bên cạnh bà ta đúng là đã học được rất nhiều điều. Nhất là trong việc nhìn thấu lòng người, bà ta quả thực đã dạy nàng không ít. Vì vậy Tống Tri Huệ hiểu rõ: trận chiến giữa Đại Đông và Ô Hằng đã kết thúc, Triệu Lăng sắp trở về.

“Ta sao có thể quên được, nếu không nhờ ma ma khi xưa chịu giữ ta lại thì giờ ta cũng chẳng biết mình đã bị bán tới nơi nào rồi…” Vừa nói, khóe mắt nàng đã ngân ngấn lệ.

Nhìn dáng vẻ nhu mì yếu đuối của nàng như vậy, sao có thể không khiến người ta thương xót cho được.

Lưu ma ma cũng rơm rớm nước mắt theo: “Thôi thôi, mọi chuyện đã qua rồi, những ngày tốt đẹp của chúng ta sắp đến rồi.”

Nói rồi, bà ta cúi mắt nhấp một ngụm trà, khóe mày khẽ nhướng lên: “Cô cũng biết đấy, nửa năm qua, Lưu công tử đã mấy lần gây khó dễ đòi gặp cô, giá đưa ra nghe mà giật cả mình, vậy mà ma ma vẫn không đồng ý. Ma ma thương cô, không muốn cô bị giày vò…”

Những lời này làm sao Tống Tri Huệ không hiểu rõ? Rõ ràng là Lưu ma ma đang muốn nàng chuẩn bị trước tâm lý, đến lúc Triệu Lăng thực sự muốn chuộc người thì cái giá mà bà ta đưa ra sẽ cao đến mức khiến người khác phải sững sờ.

Tống Tri Huệ cũng không hỏi giá cả, chỉ đầy vẻ biết ơn mà nhẹ nhàng dỗ dành Lưu ma ma một hồi.

Lúc tiễn bà ta ra về, Tống Tri Huệ thuận miệng nói một câu: “Lại thèm bánh tùng của quán Di Hương Trai rồi.”

Bánh tùng ở đó lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm mại, mỗi ngày tiệm đều có hàng dài người xếp hàng chờ, chỉ để được ăn mẻ bánh vừa mới ra lò. Nếu để lâu một chút mới ăn, lớp vỏ sẽ sụp xuống, hương vị cũng giảm đi hơn nửa.

Nếu các cô nương ở Xuân Bảo Các muốn ra ngoài thì sau lưng ít nhất phải có hai người hộ vệ đi theo. Cũng không phải vì sợ họ bỏ trốn, không có giấy thông hành và khế ước thân phận thì đến cổng thành Ngư Dương cũng chẳng ra nổi, trốn thì trốn đi đâu được?

Lý do là bởi các cô nương ở đây ai nấy đều xinh đẹp yêu kiều, dáng vẻ thướt tha, sợ bị kẻ xấu dòm ngó, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì khổ.

Ra ngoài một chuyến cũng phiền phức, cô nương bình thường khác thì Lưu ma ma chắc chắn sẽ không cho phép. Nhưng Tống Tri Huệ bây giờ muốn đi đâu thì Lưu ma ma nhất định không ngăn cản, chỉ dặn dò nàng che chắn mặt mũi cẩn thận, và nhớ quay về sớm.

Tống Tri Huệ là người hiểu quy củ, cũng không gây thêm phiền phức gì cho Lưu ma ma. Thường thì hai ba tháng nàng mới ra ngoài một lần, và mỗi lần không quá một canh giờ đã quay về.

Tiễn Lưu ma ma đi rồi thì Tống Tri Huệ vào phòng, đóng kín cửa sổ, sai Tuế Hỉ lui ra, rồi trèo lên giường, vén chăn, tháo tấm ván giữa giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ lim đỏ.

Trong hộp, tầng dưới cùng lót đầy những thỏi vàng, tầng giữa là những thỏi bạc, tầng trên cùng là các đồng tiền Ngũ Thù.

Tống Tri Huệ lấy ra một xâu tiền Ngũ Thù, rồi lại khóa kỹ chiếc hộp gỗ lim, đặt trở lại chỗ cũ.

Ngay từ ngày đầu tiên bước vào Xuân Bảo Các, nàng đã biết rõ mình không thể ở lại nơi này cả đời. Mà Triệu Lăng cũng không thể nào thật sự nạp nàng làm thϊếp. Nếu hắn thật sự yêu nàng thì sao lại để nàng ở chốn này tận ba năm trời, rồi mới nghĩ đến chuyện đưa nàng đi?

Lưu ma ma chẳng phải đã dạy nàng rồi sao? Những lời nam nhân nói, có thể tin được sao?

Hơn nữa, dù cho Triệu Lăng thực sự muốn đưa nàng vào phủ, thì với thân phận kỹ nữ, trong cái phủ hầu to lớn ấy, nàng dựa vào đâu để đứng vững?

Dựa vào sủng ái của Triệu Lăng ư?

Hừ, dù có sủng ái đến mấy thì lẽ nào hắn không lấy thê tử?

Người có thể trở thành chính thê của thế tử phủ Quảng Dương sẽ là hạng người thế nào? Liệu có thể dung chứa một kẻ xuất thân lầu xanh như nàng hay không?