Nụ hôn ấy, dịu dàng mà dài lâu.
Khi kết thúc, Tống Tri Huệ gọi vọng ra bên ngoài một tiếng, Tuế Hỉ lập tức đáp lời rồi bước vào, đặt một chậu nước ấm lên bàn, sau đó rụt cổ rút lui ra ngoài.
Triệu Lăng vốn thường ở quân doanh, không quen để người khác hầu hạ rửa mặt chải đầu. Hắn nhanh chóng mặc xong y phục, rồi ra gian ngoài chờ Tống Tri Huệ.
Y phục của nữ tử vốn luôn cầu kỳ rườm rà, nhưng Tống Tri Huệ biết hôm nay Triệu Lăng đang vội, nên cũng không dám chậm trễ quá lâu. Nàng chỉ đơn giản dùng trâm ngọc búi tóc lên rồi vén rèm bước ra ngoài.
Lúc này Triệu Lăng đang đứng trước giá sách, trên tay là quyển “Chú giải về Hổ Thao”.
Tống Tri Huệ có những nhận định khá độc đáo về binh pháp, nhưng do thiếu kinh nghiệm thực chiến, nên đôi chỗ vẫn có sơ sót. Vì vậy mấy tháng trước, Triệu Lăng đã cố ý tìm quyển sách này cho nàng, để nàng rảnh rỗi thì lật ra đọc thêm.
Không ngờ chỉ trong hai tháng, Tống Tri Huệ đã viết chú giải gần hết quyển sách.
Ngẩng đầu thấy nàng đã chỉnh tề, Triệu Lăng lập tức gập sách lại, nhét luôn vào trong áo.
“Nô tì còn chưa viết xong mà.” Tống Tri Huệ thấy thế liền lên tiếng.
Triệu Lăng lại chẳng mấy bận tâm, nắm tay nàng kéo bước ra ngoài: “Không sao, chỉ để về ứng phó sơ qua thôi.”
Phải biết rằng, dưới trướng của Quảng Dương Hầu, không ai dám trái lệnh quân. Nhẹ thì bị đánh bằng gậy quân pháp, nặng thì đầu lìa khỏi cổ. Như Triệu Lăng vậy, chưa có lệnh mà đã tự ý lén rời doanh trại trong đêm, chuyện như thế gần như chưa từng xảy ra.
Triệu Lăng có thể tưởng tượng được sau khi quay lại doanh trại lần này, phụ thân hắn sẽ giận dữ đến mức nào. Dù có biện hộ lý do gì đi nữa thì trận đòn bằng gậy quân là khó tránh khỏi.
Chỉ là rốt cuộc sẽ bị đánh bao nhiêu gậy, vẫn còn có cơ hội để tranh luận một phen.
Hiện tại hai quân đang giao tranh, Ô Hằng lại tỏ ra áp đảo, trong quân doanh lúc này càng cần được góp ý mưu lược từ nhiều phía. Việc hắn lén rời doanh trại, nói là để lấy bản chú giải binh pháp này, cũng xem như một cái cớ hợp lý.
Hơn nữa, lúc nãy hắn có lật xem qua, thấy những nhận định của Tống Tri Huệ còn sâu sắc hơn cả một năm trước. Biết đâu lần này thật sự có thể phát huy tác dụng.
Tháng mười, đúng độ hoa quế nở rộ, cả sân ngập tràn hương thơm dịu dàng của quế.
Hai người vừa ra khỏi phòng, thì Lưu ma ma canh đang ngoài sân nghe thấy tiếng động trong viện, giật mình bừng tỉnh, lập tức nở nụ cười niềm nở nhìn đôi “ngọc nữ kim đồng” đang sóng vai bước ra.
Từ sau khi xây tiểu viện này, chỉ cần Triệu Lăng đến thì dù Lưu ma ma có bận đến đâu cũng phải buông việc xuống để đích thân ra đón, sợ rằng có kẻ không biết điều đυ.ng chạm đến quý nhân. Mỗi lần Triệu Lăng rời đi, bà cũng phải tự mình tiễn ra cửa.
Thỉnh thoảng gặp lúc Triệu Lăng tâm trạng tốt, còn thuận tay thưởng cho bà một miếng bạc, nên Lưu ma ma tự nhiên không thấy mệt mỏi, dù có phải chờ suốt nửa đêm cũng cảm thấy xứng đáng.
Sắp bước đến cửa viện, Triệu Lăng bỗng khựng lại, ngay trước mặt đám nha hoàn và Lưu ma ma, quay người nhìn về phía Tống Tri Huệ.
Tóc nàng búi lên khá đơn giản, lúc này một lọn tóc mai rũ xuống bên tai. Triệu Lăng nhẹ nhàng vén lọn tóc ấy ra sau tai cho nàng, lại ân cần giúp nàng chỉnh lại cổ áo.
Triệu Lăng gần như chưa từng có hành động thân mật nào với Tống Tri Huệ trước mặt người khác, cảnh tượng hôm nay thật sự khiến mọi người kinh ngạc. Hóa ra vị sát thần như Diêm Vương sống kia, cũng có lúc dịu dàng thương hoa tiếc ngọc đến thế.
Trước ánh mắt vừa tò mò vừa không dám nhìn thẳng của mọi người, giọng Triệu Lăng vốn luôn lạnh lùng cũng trở nên dịu đi vài phần: "Đợi gia trở về trận này, sẽ nạp nàng vào phủ."
Câu nói ấy là nói với Tống Tri Huệ, nhưng tất cả người hầu trong viện đều nghe rõ ràng, bao gồm cả Lưu ma ma đang đứng ở cửa.
Phải biết rằng, một khi chữ “nạp” được thốt ra, thì đó chính là đã hứa hẹn thân phận thϊếp thất cho Tống Tri Huệ rồi.
Đôi mắt già nua của Lưu ma ma gần như muốn trợn trừng, đó là thϊếp thất của thế tử phủ hầu đấy!
Trước đó còn lo lắng rằng sau hai tháng không thấy bóng dáng, chẳng lẽ thế tử gia đã chán nàng rồi. Nào ngờ thế tử gia không những chưa chán, mà còn chính là "cây tiền" sống của nàng, lại còn muốn chuộc thân cho nàng!
Mà tiền chuộc thân ấy chẳng phải là do Lưu ma ma định giá sao? Nghĩ đến phong cách ra tay hào phóng của Triệu Lăng thường ngày, Lưu ma ma thầm nghĩ: món hời này, chắc chắn không lỗ!
Trong lòng Lưu ma ma cười như hoa nở rộ, lúc đến gần Triệu Lăng, thậm chí đã bớt đi sự e dè thường ngày, giờ chỉ xem hắn như một “ông thần tài”, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, vừa lòng.
Còn Tống Tri Huệ thì nét mặt vẫn thản nhiên, giống hệt mọi ngày, chỉ đứng bên cửa viện, dõi mắt theo bóng lưng Triệu Lăng dần khuất xa, rồi mới gọi Tuế Hỉ đóng cửa lại, xoay người trở vào phòng.
Tuế Hỉ khi nãy cũng đứng trong viện, tự nhiên cũng nghe thấy lời Triệu Lăng nói. Vẻ kinh ngạc trên gương mặt nàng chẳng thua gì Lưu ma ma.
Trước đây trong Xuân Bảo Các, nha hoàn của các cô nương phần lớn đều dùng chung. Còn ai mà không được việc, thậm chí còn chẳng có nha hoàn hầu hạ. Chỉ có những người được quý nhân để mắt tới, như Tống Tri Huệ, mới có thể có một nha hoàn riêng cho mình.
Tuế Hỉ cũng là người xuất thân nghèo khó, chưa đến mười tuổi đã bị bán cho bọn buôn người, bị đưa đến Xuân Bảo Các làm tạp vụ, làm liền mấy năm trời, cũng chưa từng có ý nghĩ gì khác, chỉ chăm chỉ làm tốt công việc của mình.
Lưu ma ma chính là quý cái tính thật thà, chất phác của nàng, không nghĩ đến mưu mô thủ đoạn, không gây phiền hà cho Thế tử, nên mới để nàng theo hầu bên cạnh Tống Tri Huệ, đi theo ba năm liền.
Trong ba năm đó, Tuế Hỉ đã học được không ít điều từ Tống Tri Huệ. Trước kia nàng không biết chữ, đến tên mình còn không viết nổi cho trọn.
Phải biết rằng bút, mực, giấy, nghiên đối với người thường đã là đồ xa xỉ, còn đối với Tuế Hỉ thì gần như chưa từng được chạm vào. Nàng sợ mình ngu dốt, không chỉ lãng phí đồ dùng mà còn làm lỡ việc của Tống Tri Huệ.
Không ngờ cô nương lại không chấp nhặt, không chê bai, ngược lại còn rất kiên nhẫn với nàng. Giờ đây, những cuốn truyện đơn giản, nàng đã có thể tự mình đọc thông suốt.
Bình thường công việc nhiều, khó tránh khỏi có lúc sơ suất, nhưng Tống Tri Huệ chưa từng trách mắng nàng, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe nói mấy hôm trước, Mị Nguyệt bị khách hành hạ, rõ ràng a hoàn của nàng ta chẳng làm gì sai, vậy mà vẫn bị mắng một trận, không chỉ bị trừ tiền lương tháng mà còn phải quỳ suốt một đêm.
Nghĩ đến những chuyện đó, lòng Tuế Hỉ không khỏi lo lắng.
Nàng thật lòng mong cô nương được tốt, nhưng lại không kìm được mà nghĩ, nếu sau này cô nương vào Hầu phủ rồi, thì mình sẽ thế nào? Lưu ma ma sẽ sắp xếp cho nàng hầu hạ ai đây? Liệu còn gặp được ai có tính khí hiền hòa như cô nương nữa không?
Lúc đó Tống Tri Huệ đang dùng bữa, thấy Tuế Hỉ cứ lau đi lau lại một chỗ trên sàn đến mười mấy lần mà vẫn chưa chịu đi chỗ khác, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tuế Hỉ giật mình hoàn hồn, vội cười đáp: “Không… không có gì đâu ạ… Nô tỳ là đang mừng cho cô nương, sau này vào Hầu phủ rồi, cô nương sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Tống Tri Huệ hơi cong mày mắt, như có chút bất đắc dĩ: “Muội tin à?”
Tuế Hỉ sững người.
Tống Tri Huệ khẽ lắc đầu cười: “Những lời đó là nói cho Lưu ma ma nghe thôi.”