Lâm Nhuế Chu hử một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn Thượng Tĩnh khi cảm nhận được ánh nhìn đang dán lên người mình. Cô hỏi:
"Chị muốn ăn tôm nữa sao? Em bóc cho chị nhé." Lâm Nhuế Chu hỏi ý là vậy, nhưng sự thật thì đã tự mình bóc xong nửa con tôm mới.
Thượng Tĩnh cười cứng, lắc lắc đầu:
"Đừng..chị không ăn tôm nữa. Em cho Quế Quế đi."
Lâm Nhuế Chu nhìn Thượng Quế. Thượng Quế trưng ra một nét mặt miễn cưỡng, nàng ấy giơ bát lên: "Đây, đây...không ăn thì đưa em. Bụng em không đáy, em là người đến sau."
Nhuế Chu bật cười, đưa tới con tôm cho em gái nàng.
Thượng Tĩnh cười nhạt.
Nhiều lúc, Tiểu Chu ngốc nghếch đến lạ. Mà cái "ngốc nghếch" này, lại làm người ta mến hơn.
Bữa ăn còn chưa bắt đầu hẳn, món ăn vẫn đầy ắp, chưa ai kịp đυ.ng đũa bao nhiêu thì Thượng Tấn Uy đã nghiêng đầu sang vợ, ánh mắt ra hiệu điều gì đó.
Tɧẩʍ ɖυng hiểu ý ngay lập tức, không cần nói câu nào, mẹ Thẩm đã đứng dậy rời đi.
Trong lúc đó, Ba Thượng thong thả cầm đũa, không vội vã ăn mà lên tiếng. Giọng ôn hòa nhưng cố ý nâng cao đôi phần, đánh động Lâm Nhuế Chu vừa gắp được cọng rau xanh:
"Tiểu Chu, cháu biết không…cháu là người đầu tiên mà Tĩnh Tĩnh nhà bác đưa về tận nhà chính đấy."
Lâm Nhuế Chu ngẩng đầu lên, mơ hồ chưa kịp hiểu rõ hàm ý. Cô ngơ ngơ: "D..dạ, sao ạ?"
Thượng Tấn Uy đảo mắt sang Thượng Tĩnh:
"Gia đình bác có hai căn nhà. Một căn biệt thự lớn, xa hoa, sang trọng, dành cho những vị khách thường. Còn căn nhỏ này, nơi tụ họp những người thật sự thân thiết, chỉ có gia đình thôi."
" Thế mà hôm nay, Tĩnh Tĩnh dắt cháu về đây. Đủ hiểu rồi, đúng không?"
Nói xong, ba Thượng nháy mắt đầy ẩn ý. Nụ cười của Thượng Tấn Uy ẩn chứa nhiều tầng lớp ý nghĩa khiến Lâm Nhuế Chu nhất thời cứng đờ, đầu óc chưa kịp phản ứng, đôi môi mím nhẹ.
Thượng Tĩnh vẫn ngồi cạnh, nàng không nói gì, chỉ cúi đầu gắp miếng đậu phụ vào bát tiểu dancer.
Lúc này, tiếng dép mẹ Thẩm vang lên từ sàn gỗ, Tɧẩʍ ɖυng trở lại cùng hai chai rượu còn đóng nút với vài ly thủy tinh.
Tɧẩʍ ɖυng đưa rượu cho chồng, vừa cười vừa góp lời:
"Căn nhà nhỏ này là ‘thánh địa riêng’ của nhà bác đấy Tiểu Chu.."
Thượng Tấn Uy nhận lấy chai rượu, vừa cười vừa rót ra từng ly. Ba Thượng cười sảng khoái, ánh mắt đầy khoái trá:
“Xem cái cách Tiểu Chu ngơ người thì chắc là cháu không biết điều này rồi. Có phải là bị Tĩnh Tĩnh nhà bác lừa vào tròng không?"
Lâm Nhuế Chu chưa kịp hiểu, hiểu rồi lại thoáng ngơ ngác một chút mới lập tức cụp mắt xuống. Hai tai cô đỏ rực như bị chích điện. Đến cả cổ cũng phiếm hồng.
Không khí trong bàn ăn lúc ấy náo nhiệt hẳn. Ba Thượng tự tay rót một ly rượu, rồi đẩy về phía Lâm Nhuế Chu.
"Rượu ngon lắm, là loại rượu vang bác rất thích đó. Cháu uống thử xem?"
Thượng Tĩnh đưa tay cản lại, mày khẽ chau: “Ba, em ấy không uống được rượu.”
“Ồ? Vậy hả?” Thượng Tấn Uy hơi ngẩn ra, liền rụt tay lại: "Không biết uống thì không nên uống, uống vào dễ say lắm."
“Dạ không, cháu uống được ạ.” Lâm Nhuế Chu bất ngờ đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy ly rượu. Rượu trên tay nhưng chưa kề đến miệng, Thượng Tĩnh nghiêng người, có chút lo lắng phô bày:
"Nếu không uống được thì cũng không sao đâu. Em không cần phải cố uống đâu Tiểu Chu."
Nhuế Chu quay sang nhìn Thượng Tĩnh, mỉm cười, giọng ngân lên chắc nịch: "Em uống được thật đó.."
Dứt lời. Cô nâng ly, hướng về phía ba Thượng. “Cháu mời bác.”
Dứt lời, cô dốc hết trong một hơi. Đổ vào miệng rồi mới ngốc nghếch nhận ra, cô quên hỏi nồng độ cồn. Nếu nồng độ thấp, cô còn có thể chịu được. Còn nếu cao quá thì không ổn cho lắm.
Rượu mát lạnh chảy qua cổ họng. Nhuế Chu nhíu mày nhỏ, cố giấu đi cơn ho vì cay, ngón tay siết nhẹ lấy thân ly để giữ bình tĩnh.
Hình như...rượu có nồng độ cao..
Ba Thượng đối diện phá lên cười, cho tới một lời khen: “Tốt, rất tốt. Có khí chất. Sau này có thể bồi rượu bác rồi."
Vừa dứt ngụm, câu hỏi tiếp theo của ba Thượng đã vang lên một cách quá bất ngờ khiến tiểu dancer suýt nghẹn:
“Tiểu Chu này, cháu có định dọn về sống cùng Tĩnh Tĩnh chưa. Có tính mua nhà, đất ở đâu chưa? Mua xe nữa đấy, bác thấy có con xe mới ra cũng đẹp lắm."
Lâm Nhuế Chu khựng lại.
“Rồi cháu tính chụp ảnh cưới như nào? Để bác thuê nhà thiết kế riêng may theo ý tưởng của cháu nhé?"
Thượng Tấn Uy xoa xoa tay, nhiệt tình nói tiếp:
"Cháu muốn tang trí lễ cưới kiểu gì? Tĩnh Tĩnh có gu hiện đại, thi thoảng con bé lại đổi gu cổ điển. Thế cháu, cháu hợp kiểu nào, Tiểu Chu..!"
“Còn tuần trăng mật nữa, đi Pháp, Mỹ, hay là Maldives? Argentina cũng rất tốt. Rất nhiều chỗ lãng mạn đấy."
Lâm Nhuế Chu tròn mắt nhìn biểu cảm đa dạng trên gương mặt bác Thượng, kết hợp cùng những câu hỏi chấn động ấy. Cô chưa kịp phản ứng thì rượu nơi cuống họng đã chực trào.
Chỉ một giây sau, Lâm Nhuế Chu cúi gập người, mặt nhìn xuống nền nhà, ho sặc sụa. Nước mắt trào ra từ khoé mắt vì nghẹn.
Thượng Tĩnh lập tức nghiêng người, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Nhuế Chu.
“Nước đây, chậm thôi.."
Lâm Nhuế Chu nhận lấy ly nước lọc, uống một hơi dài. Đầu cô cúi gằm, không dám ngẩng lên khi cảm giác được đôi tai mình đang nóng dần.
“Cái ông này, cái gì cũng từ từ!” Tɧẩʍ ɖυng nói nhưng miệng cười không dứt, rất rõ ràng là tán thành với ý kiến của chồng lắm.
Ánh mắt mẹ Thẩm liếc nhanh về phía hai đứa trẻ đang tự nhiên quan tâm nhau như đôi chim non.
Rồi Tɧẩʍ ɖυng đặt đũa xuống, hai tay đan lại, giọng nghiêm túc, kéo dài hơn chút:
“Bác tính rồi. Tháng sau cưới là muộn nhất. Còn nhanh thì một tuần nữa…”
Tɧẩʍ ɖυng ngừng một nhịp, quay sang nhìn chồng. Đôi mắt mẹ Thẩm hơi nhíu lại như đang tính toán:
“Hoặc... mai cưới luôn cũng được ông nhỉ. Cho gọn!" - "Chứ sao nữa, càng nhanh càng tốt!" Thượng Tấn Uy gật đầu.
“Phụt!!”
"Khụ Khụ...Khụ..!!"
Lần này thì không phải rượu, mà là nước lọc. Lâm Nhuế Chu ho sặc lên lần hai. Cô phun thẳng ngụm nước lọc trong miệng vào đầm trắng của Thượng Tĩnh.
Hai mắt Lâm Nhuế Chu ngỡ ngàng, cả thân người cứng nhắc. Tiểu dancer vội vàng ngửa mặt nhìn chằm chằm vào hai phụ huynh, miệng mở ra nhưng không thốt nổi một lời.
Cơn sặc mới nguôi chứ chưa dứt. Lâm Nhuế Chu quay người sang ngang, mặt cúi xuống ho thêm mấy lần.
Thượng Tĩnh bị tiểu dancer phun nước cũng chẳng tỏ thái độ khó chịu. Nàng điềm nhiên, lấy khăn giấy lau khẽ vạt đầm. Một bên dỗ dỗ, vuốt lưng cho Nhuế Chu bớt ho.
Thượng Tĩnh bất đắc dĩ nhìn qua ba mẹ, giọng nàng cất lên trầm thấp, mang theo một chút nghiêm nghị:
"Ba, mẹ.."
“Ba, mẹ đừng ghẹo Tiểu Chu nữa.”