Suỵt! Cả Showbiz Đều Đang Dõi Theo Chuyện Tình Hai Người

Chương 10: Nhà của chị

“Được rồi, được rồi… không trêu nữa.”

Thượng Tấn Uy khoát tay, giọng ông trầm mang theo năm phần phấn khích, năm phần vui vẻ:

“Nhưng mà, ba nói nghiêm túc đấy nha… Tĩnh Tĩnh."

Thượng Tĩnh nhẹ giọng, hàng mi rũ xuống, khóe môi nàng cong lên đầy bất lực: “Ba thật là…”

Lâm Nhuế Chu ngồi bên, mắt đảo qua vạt đầm của nàng. Ánh đèn hắt xuống lấp lánh những giọt nước sót lại, làn da ở đùi bóng loáng. Lâm Nhuế Chu lí nhí:

“Đầm…chị, ướt hết rồi…”

“Không sao.” Thượng Tĩnh nói khẽ, rồi đứng dậy, mái tóc dài khẽ đổ sang vai. Nàng cúi người, nhỏ nhẹ:

“Em muốn ngồi tiếp với ba mẹ chị… hay lên phòng đợi chị thay đồ?”

Lâm Nhuế Chu không nghĩ ngợi, lập tức thốt ra phản xạ: “Lên phòng!”

Đối với cô, giữa việc ngồi gồng mình trước hai vị phụ huynh có khả năn "trêu chọc" cao và việc được rút lui bảo toàn tính mạng thì cô chắc chắn không ngần ngại chọn phương án thứ hai.

Chỉ là hai từ ấy bật ra quá nhanh. Không khí lặng mất một nhịp.

Tất cả đồng loạt ngước ánh mắt sang. Hai từ lên phòng đặt trong tình huống này, kì thực rất mờ ám. Không tránh được việc nhìn ba nghĩ bảy.

Thượng Quế trợn mặt, suýt phun cả nước cam.

Tɧẩʍ ɖυng bật cười đầu tiên, tay che miệng, mắt cong cong đầy ẩn ý.

Thượng Tấn Uy hô hô mộ tiếng, nhìn hai người bằng ánh mắt cha vợ tương lai đầy ưng thuận.

Lâm Nhuế Chu phản ứng ra, mặt cô đỏ lựng, từ cổ đến tai như bị ánh hoàng hôn táp vào.

Cô vội bật ra một câu: “A… em không có ý đó đâu… em… chỉ là… ý em là…” Nhưng lời giải thích vô hiệu.

Thượng Tĩnh không nhịn được, khẽ bật cười, bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay người kia. Nàng nhẹ giọng: "Vậy đứng lên nào."

Lâm Nhuế Chu ngoan ngoãn đứng dậy, cúi đầu vì xấu hổ.

"Thế hai đứa xong có ăn cơm nữa không? Cơm còn nhiều lắm đấy!"Tɧẩʍ ɖυng nhàn nhạt chen vào, ánh mắt cười như không.

Thượng Tĩnh lắc đầu sau một thoáng suy nghĩ: "Con thì no rồi, chắc không ăn nữa."

"Còn Tiểu Chu thì sao. Cháu ăn nữa nhé, nếu không hợp khẩu vị thì nói cho bác món cháu thích, bác trai nấu được hết đó." Tɧẩʍ ɖυng khe khẽ cười, nhìn chồng.

Lâm Nhuế Chu bị hỏi, liền lập tức lắc đầu: "Cháu cũng no rồi ạ. Hai bác cứ ăn đi ạ…"

Tiểu dancer nói xong liền cất tiếng nói luôn, cô nhìn sang Thượng Tấn Uy, vẻ mặt ánh lên bất ngờ: "Mấy món này đều là bác nấu sao? Bác biết nấu ăn ạ?"

Thượng Tấn Uy làm bộ làm tịch, đưa tay vuốt vuốt mái tóc da^ʍ hoa bụt. Bác Thượng đẩy gọng kính, đưa tay vẽ chuyện:

"Chuyện nấu ăn đơn giản ấy mà cháu, bác búng tay là ra. Với lại, bác thương vợ bác lắm, nấu cơm thì rất nóng bức, nên là chuyện bếp này, bác nhận hết. Cao sơn mĩ vị trên thế giới, bác làm được hết."

Thượng Quế bĩu môi nhìn ra. Nàng nâng mày, đảo đũa gắp miếng cá. Nàng nhàn nhạt lật tẩy:

"Thực ra, nếu ba em không nấu, ba sẽ không được uống rượu..."

Thượng Tấn Uy cứng người, nhẹ nhếch môi. Rốt cuộc chịu trận xua xua tay. Bác Thượng nhìn Lâm Nhuế Chu:

"Nữ quyền lên ngôi, bác đang sinh tồn."

Sau đó Thượng Tấn Uy nháy mắt nhìn cô:

"Cẩn thận bị Tĩnh Tĩnh bắt nạt nha."

Thượng Quế bật cười liên tràng, nàng bồi thêm lời, thè lưỡi ra:

"Chị Tĩnh là đội lốt của quỷ, gớm ghê lắm nha."

Lâm Nhuế Chu thoáng im lặng, môi cô hơi mím lại. Cô dè dặt nhìn qua Thượng Tĩnh rồi nhìn qua Thượng Tấn Uy, hình như là ngầm đồng ý với ý nói của bác Thượng. Rồi cô cười cười với Thượng Quế.

Thượng Tĩnh nhìn, Thượng Tĩnh nghe. Gương mặt thanh tú, trắng trẻo của nàng từ từ kéo lên tia cười không rõ cảm xúc. Nàng xoay người đi vòng qua chiếc tủ rượu, lấy xuống một chai rượu xịn. Sau đó đến trước mặt Thượng Tấn Uy:

"Chai rượu quý con vừa mua cho ba, con tịch thu lại. Tuần này mẹ đừng cho ba uống rượu nhé, đổi lại một chiếc túi xách hàng hiệu."

"Chốt đơn!" Tɧẩʍ ɖυng tít mắt cười.

"Ơ vợ, ơ con gái rượu." Thượng Tấn Uy đặt đũa xuống, tay lắc lắc vai vợ, miệng cuống quít van nài. Đổi lại, mẹ Thẩm chỉ lạnh lùng gạt ra.

Thượng Tấn Uy nuốt nước mắt vào trong, ra vẻ đầy bất lực. Đôi mắt bác Thượng nhìn qua chai rượu quý trên tay Thượng Tĩnh.

Thượng Quế hơi giật giật khoé môi. Nàng ngẩng đầu, quả nhiên Thượng Tĩnh đang chăm chú nhìn nàng.

"Chị Tĩnh..." Thượng Quế kéo giọng mềm.

Thượng Tĩnh cười: "Không có bản chữ kí đặc biệt của diễn viên Nhu Thược nữa."

"A Đừng mà...!" Thượng Quế bỏ vội miếng thịt trong miệng. Hai tay chắp lại cầu xin.

Thượng Tĩnh lãnh đạm lắc đầu.

Hai ba con nhà họ Thượng nhìn nhau, hầy một tiếng rồi tự giác cúi xuống, ngoan ngoãn ăn cơm mà không phát ra tiếng động, tiếng nói nào nữa.

Xem ra, uy thế của ảnh hậu Thượng Tĩnh trong nhà..cũng hơi lớn.

Lâm Nhuế Chu đột nhiên cũng không dám ho he gì cả. Ánh mắt len lén nhìn Thượng Tĩnh.

"Tiểu Chu, đi thôi.." Nàng xoay người, đem theo chai rượu.

"Vâng." Trước khi theo Thượng Tĩnh bước ra khỏi phòng ăn, Lâm Nhuế Chu còn cúi đầu thật thấp bồi lời: “Cháu xin phép ạ…”

Ra đến hiên, gió mát rượi. Nắng đã hết, trăng đến sớm. Bây giờ là sáu giờ tối.

Lâm Nhuế Chu những tưởng sẽ được dẫn lên một phòng nào đó trên lầu, nhưng Thượng Tĩnh lại rẽ hướng, đi thẳng ra cổng nhỏ bên hông nhà.

Lâm Nhuế Chu ngơ ngác, mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc đang rảo bước.

"Không phải chị nói đi thay đồ sao? Chị định đến nhà bạn ạ?"

Thượng Tĩnh ngoái đầu lại, ánh mắt cười rạng rỡ dưới ánh đèn sân:

“Về nhà chị.”

“Nhà chị?”

Thượng Tĩnh gật đầu: "Ở kia kìa ."

Bên kia con đường lát đá là một căn nhà hai tầng nhỏ, nằm đối diện căn nhà nhỏ của ba mẹ Thượng Tĩnh.

Ngôi nhà nằm đối diện được phủ bằng giàn hoa nở từng chùm tím nhạt trên mái hiên. Bao quanh là hàng rào gỗ sơn trắng. Sân trước xếp gọn từng viên sỏi, giữa là một lu nước sành cũ trồng sen đá.

Có một ghế xích đu gỗ đơn, kế bên bàn trà nhỏ bằng sắt uốn hình vòng cung.

Thượng Tĩnh vừa mở cổng, vừa nói:

“Chị muốn ở riêng nhưng cũng không muốn ở xa ba mẹ quá, nên chị xây luôn đối diện...đi vài bước chân là tới. Tiện có gì thì chạy qua luôn."

“Vậy…Thượng Quế ở với ai ạ?” Lâm Nhuế Chu hỏi.

“Thượng Quế sao? Tùy em ấy. Lúc ở bên kia, lúc ôm gối qua ngủ bên đây. Nó vô tư lắm.”

Nhuế Chu ồ lên, cô bước theo, cởi giày đặt gọn trên bậc hiên. Nhưng chưa kịp xoay người, Thượng Tĩnh đã cúi xuống cầm đôi giày của cô đặt vào tủ gỗ nhỏ cạnh cửa, còn đưa ra đôi dép lông trắng mềm mềm.

“Dép đi trong nhà đây Tiểu Chu.”

“Dạ… vâng…” Tiểu dancer nhận lấy, mũi chân lén gãi nhẹ vào gót dép.

Thượng Tĩnh đẩy cửa. Cánh cửa mở không một tiếng động. Lâm Nhuế Chu bước vào, đảo mắt nhìn quanh.

Tường sơn màu kem nhạt, ánh đèn trần màu ấm hắt nhẹ xuống nền gỗ bóng sạch. Trên tường treo vài bức tranh nhỏ.

Một chiếc kệ sách cao chạm trần dựng dọc theo tường, xen lẫn giữa những cuốn sách là mô hình mèo gỗ, tượng sứ, ảnh phim polaroid và vài chiếc lọ con đựng sao giấy.

Đặc biệt là một góc đặt những chiếc cup, những giải thưởng danh giá, vàng chói.

Bàn trà đặt giữa phòng, trên là bình hoa cúc tâna và hai chiếc ly gốm hình tròn méo méo như cố tình không hoàn hảo.

Ghế sofa màu ghi, trên thành ghế vắt một chiếc khăn đan tay, hoa văn núi non trập trùng.

Lâm Nhuế Chu ngửi thấy một mùi gỗ thơm, có hương trà hoa khô. Rất dễ chịu.

Căn nhà trang trí đẹp quá.

Đây, cũng là lần đầu tiên cô đến nhà Thượng Tĩnh. Vào nhà của thần tượng mình..cảm giác là như thế này sao?

Lâm Nhuế Chu đi thêm vài bước, tai nghe tiếng nước róc rách khe khẽ từ chiếc bể cá nhỏ trong góc. Vài con cá cảnh đang lượn chầm chậm quanh khối đá nhỏ có khắc chữ “tĩnh”.

Lâm Nhuế Chu bước tới, nhìn chằm chằm vào đám cá bé xíu, đôi mắt mở to, ngập tràn vẻ thích thú như một bé con.

Phía sau, Thượng Tĩnh đứng yên, mắt nàng cong cong nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy.

Đôi mắt đen tuyền loé lên ánh dịu dàng không giấu diếm. Nàng khẽ cất tiếng, giọng như tơ chạm vào lòng:

“Chị muốn lên lầu thay đồ... "