Suỵt! Cả Showbiz Đều Đang Dõi Theo Chuyện Tình Hai Người

Chương 7: Em xin lỗi

Lâm Nhuế Chu ngơ mặt, đem ánh nhìn mông lung qua Thượng Tĩnh. Cô cứ tưởng Thượng Tĩnh trêu mình, nhưng không, bác Tɧẩʍ ɖυng cũng cười và cất tiếng vào:

“Tĩnh Tĩnh nhà bác nói thật đấy Tiểu Chu. Bác nhà tính tình vẫn rất trẻ con. ” Nói rồi, Tɧẩʍ ɖυng liếc nhìn Thượng Tấn Uy đang ngồi với ánh mắt nửa lừ lừ, nửa nghiêm túc nhìn về phía Lâm Nhuế Chu.

Lâm Nhuế Chu: “…”

Cô lật đật, hơi cúi mặt, giọng lí nhí vội vàng cất lên:

“Cháu… cháu không có ý gì đâu ạ… nếu bác thích…, bác...cháu sẽ tặng bác một bộ album trọn bản 102…”

Rầm!

Một tiếng đập bàn bất ngờ vang lên. Gương mặt Thượng Tấn Uy bỗng nghiêm lại như đang chuẩn bị xử án.

Lâm Nhuế Chu giật nảy mình, theo bản năng lùi hẳn một bước, nép vội về phía sau lưng Thượng Tĩnh. Bàn tay cô lén bám vào chân đầm trắng tinh khôi của người bên cạnh.

Thượng Tĩnh khẽ cụp mắt, ánh nhìn vừa dịu vừa nhắc nhở, khéo léo trừng ba mình một cái. Ba thích làm màu là chuyện thường ngày ở căn nhà này, nhưng dọa Nhuế Chu kiểu đó thì không ổn lắm.

Thượng Tấn Uy nghiêm giọng kéo dài:

“Album bác nhận. Nhưng chưa đủ đâu, bác còn một yêu cầu nhỏ.”

Tɧẩʍ ɖυng ngồi cạnh hơi bật cười: "Cái ông này, già rồi mà vẫn không bớt trò.”

“Kệ tôi.”Thượng Tấn Uy vẫn mặt lạnh như tiền.

Lâm Nhuế Chu đứng nấp sau lưng Thượng Tĩnh, gương mặt xinh xắn căng cứng thành một biểu cảm vừa ngốc vừa đáng yêu. Cô gật gù không dám từ chối khiến cả nhà Thượng Tĩnh đều nhịn không nổi mà nhoẻn môi cười.

“Yêu cầu của bác là gì vậy ạ?” – Nhuế Chu dè dặt hỏi, giọng mong manh như tan vào trong không khí.

Thượng Tấn Uy đan tay lên bàn, nghiêng đầu, cố tạo ra vẻ nguy hiểm. Nhưng giọng Tấn Uy lại chẳng ăn nhập gì cả, vừa nói vừa cười đầy khoái chí:

“Bác chưa từng thấy hai cháu cùng đứng chung khung hình. Hay là Nhuế Chu thử xem xét, chọn một bài nhạc nào đó đơn giản, để Tĩnh Tĩnh con gái bác hát cùng? Con bé hát hay lắm đó, ngọt như đường mía lau, nghe xong là chỉ muốn rụng tim thôi nhé."

Cặp kính của Thượng Tấn Uy lóe sáng lên một cách kỳ diệu. Nụ cười của ông vừa hào hứng, vừa nham hiểm kiểu, khà khà như có âm mưu rõ ràng:

“Ý bác là…hai đứa hát song ca đó!”

Tɧẩʍ ɖυng phì cười. Thượng Quế khoanh tay tựa cằm, híp mắt, rót tròn năm chữ kết luận:

“Con rất tán thành nha~”

Lâm Nhuế Chu tròn mắt, quay đầu nhìn sang người ngồi bên cạnh. Cô cắn nhẹ môi, mắt mở to không chớp nổi, chăm chăm như thể sợ bỏ lỡ mất một điều gì rất đỗi quan trọng.

Chị Thượng Tĩnh…còn biết hát? Mà lại còn hát hay? Chuyện này, Lâm Nhuế Chu thật sự chưa từng được nghe tới.

Thượng Tĩnh cảm nhận được tia nhìn ngốc ngốc của người kia. Ở sâu trong đáy mắt liền biến động rất nhỏ. Nàng ngước lên nhìn ba Tấn Uy, giả bộ không phát giác ra tiểu dancer đang nhìn.

“Con hát thì hát được, nhưng cũng không thể nào hay và xuất sắc bằng Tiểu Chu đâu ba.."

Nàng ngừng lại, cố ý ngắt một quãng, rồi chậm rãi thả ra từng chữ:

“Vả lại, em ấy là nghệ sĩ, main dancer chuyên nghiệp. Con mà hát cùng em ấy…sẽ ảnh hưởng tới em ấy…”

Lâm Nhuế Chu ngây người. Đôi mày thoáng động. Cảm xúc lạ lùng ập tới.

Câu nói này, nghe cứ quen quen..

Mặc dù Lâm Nhuế Chu còn chưa bắt kịp, nhưng Tɧẩʍ ɖυng ngồi đối diện bàn ăn, là người sinh ra Thượng Tĩnh thì nhạy bén hơn nhiều với cách nói của con gái cưng.

Tɧẩʍ ɖυng khẽ cười nhạt.

Nhuế Chu lơ ngơ một lúc rồi bỗng nhớ ra.

Khi nãy, sau khi tắt live stream. Lâm Nhuế Chu đã nói với Thượng Tĩnh: "Chị làm vậy với em, sẽ ảnh hưởng đến chị.

Tức là, Thượng Tĩnh hôn cô thì sẽ ảnh hưởng đến nàng.

Tiểu Chu phát giác ra, mặt trở nên đần thối.

Thượng Tĩnh vẫn im lặng, không nói gì hơn . Ánh mắt nàng lướt qua món ăn trên bàn, ý chỉ mọi người hãy dùng cơm thôi.

Cả nhà bắt đầu động đũa. Mẹ Tɧẩʍ ɖυng bới từng tô cơm cho mọi người.

Lâm Nhuế Chu ngồi thẳng, hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cô quan sát một lát, rất tự nhiên để một tay xuống dưới mặt bàn. Cô ngập ngừng một chút, rồi khẽ kéo nhẹ nhẹ chân đầm trắng của Thượng Tĩnh.

Lâm Nhuế Chu điều chỉnh âm tiết, khéo léo chỉ để cho hai người nghe thấy. Cô bối rối, nhẹ thầm thì:

"Chị Thượng Tĩnh. Em xin lỗi...chị đừng giận em..,em biết lỗi rồi. Em không cố ý đâu.."

Miếng rau vừa được gắp vào miệng. Tai nàng nghe thấy. Một đường cong thoáng dâng lên, ẩn giấu trong cái động tác nhai khẽ..