Lâm Nhuế Chu giật mình lùi lại hai bước, vừa vặn tránh đi bàn tay đang chậm rãi vươn tới gò má mình.
Trong đầu cô bỗng “bùm” một tiếng như pháo nổ đầu năm. Nhuế Chu thốt ra mà không kịp nghĩ:
“A… ừm, cảm ơn em…”
Và như một cú trượt miệng thần sầu, cô buột miệng luôn câu đáp lại khi nãy:
“Em cũng…rất xinh.”
Người con gái trong bộ đồ pijama màu pastel bật cười khẽ, khóe môi cong lên đầy tinh nghịch. Cô ấy quay đầu, lén liếc qua Thượng Tĩnh, rồi bỗng kéo giọng dài:
“Vậy chị Nhuế Chu cảm thấy… giữa em và chị Thượng Tĩnh, ai xinh đẹp hơn hả?”
“...”
Nhuế Chu nghẹn họng. Miệng như muốn thốt ra một chữ “há” thiệt to nhưng lưỡi cứ cứng ngắc.
“A…cái này thì…”
Cô ấp úng, mắt lén lút liếc sang bên cạnh. Mắt chạm mắt. Trùng hợp thay, Thượng Tĩnh cũng đang nhìn cô, ánh mắt nàng điềm tĩnh mà sâu không thấy đáy.
Tim Nhuế Chu đập mạnh một cái.
“Chị nói đi mà~”
Người con gái kia không chịu buông tha, thậm chí còn ôm chặt lấy tay Lâm Nhuế Chu, tựa nhẹ má lên cánh tay cô, hơi thở phả nhè nhẹ qua lớp vải:
“Em thú vị hơn chị em nhiều lắm, lại biết đủ trò hết. Hay là, chị thử đổi gu một chút đi chị Nhuế Chu~”
Lâm Nhuế Chu khẽ giật mình, hơi dịch người ra. Cô cười gượng, nuốt nước bọt cái ực, đầu lắc khe khẽ như cái quạt máy sắp hỏng.
Hai người này mỗi người một vẻ, người thì như nắng nhẹ đầu xuân, người thì như trăng sáng giữa đông.
Nhưng mà… nếu phải chọn một người. Thì cô vẫn thấy Thượng Tĩnh là số một.
Lâm Nhuế Chu rũ mắt...
Thượng Tĩnh là người cô không dám mơ mộng cao, chỉ dám lén lún yêu thương.
Bộ dạng luống cuống của Nhuế Chu không lọt khỏi mắt Thượng Tĩnh.
Khoé môi nàng khẽ động, kéo lên một nét cong mơ hồ. Đôi mắt ảnh hậu băng lãnh dịu lại, nhưng tầm nhìn thì vẫn không rời khỏi cô.
“Được rồi, Quế Quế, đừng chọc Nhuế Chu nữa.” Giọng Thượng Tĩnh nhẹ mà uy, có chút dịu dàng như đang thay ai đó gỡ khỏi tình huống ngại ngùng.
Thượng Quế Quế le lưỡi cười khẽ, tự động lui ra sau hai bước. Cô ấy búng tay cái tách, quay đầu nháy mắt với Nhuế Chu:
“Xin lỗi chị nha. Có làm chị sợ không?”
“Có…có một chút.”
Lâm Nhuế Chu gãi đầu, mắt đảo nhẹ xuống chân. Cô tự hỏi bản thân tại sao hôm nay lại dễ bị dắt đi như vậy.
Thượng Quế vừa đi vừa bật cười, chống cằm ngồi vào bàn, mắt lấp lánh ý cười như có như không.
Cô ấy nhìn qua Thượng Tĩnh, nhìn về phía cô, cười tinh nghịch:
“Em chỉ đùa chút thôi mà~ Chứ em biết thừa, em sao tranh được với chị Thượng Tĩnh.."
"Nhỉ chị Tĩnh Tĩnh..?"
Lâm Nhuế Chu khẽ nghiêng đầu. Thượng Tĩnh không nói gì, chỉ âm thầm vén tóc qua mang tai.
Lúc này Thượng Tĩnh mới để ý.
Ánh đèn gian bếp hắt xuống khiến mái tóc mullet layer C nhuộm màu vàng khói của Tiểu Chu phản chiếu ánh sáng như sợi tơ mỏng, lấp lánh một màu ấm dịu.
Chiếc kính gọng mảnh hơi trượt xuống sống mũi, để lộ đôi mắt đen nhạt có chút khờ khạo mà cũng có chút đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chọc.
Thượng Tĩnh phát giác bản thân đang nhìn chằm chằm tiểu dancer liền nhẹ nhàng cụp mắt thoái lui.
“Hai cái đứa này…Nào, ăn cơm thôi.” Tiếng nghiêm nghị của người đàn ông duy nhất trong căn phòng cắt ngang, chủ ý hướng về Thượng Tĩnh và Thượng Quế.
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu ấy lại đổi tông, trở nên dễ nghe lạ kỳ với người kia:
“Nào, Nhuế Chu cháu mau ngồi xuống.”
Lâm Nhuế Chu giật nhẹ vai, khẽ gật đầu. Cô vừa ngồi xuống ghế thì Thượng Tĩnh cũng đi tới bên ba mẹ, khẽ cúi đầu giới thiệu:
“Đây là ba chị, Thượng Tấn Uy."
"Còn mẹ chị, Tɧẩʍ ɖυng."
Lâm Nhuế Chu nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, mỉm cười lễ phép:
“Cháu chào hai bác ạ. Cháu là Lâm Nhuế Chu…hôm nay cháu đến hơi gấp, chưa chuẩn bị gì. Lần sau cháu sẽ—”
“Ấy ấy!”
Giọng bác trai cắt ngang, mang theo tiếng cười phấn khởi:
“Quà cáp cái gì! Sau này đến đây chơi với Thượng Tĩnh thường xuyên là được. Hoặc, có thể tặng bác mấy album nhạc của cháu cũng hay đấy Tiểu Chu."
“…Album nhạc… ạ?”
Nhuế Chu ngơ ngác. Cô không biết nên cười hay nên lùi khi bồi câu này nữa.
“Nhạc của cháu chắc không hợp với bác đâu ạ. Nó...nó là nhạc, kiểu dành cho giới trẻ..đa phần, nhạc sẽ ầm ĩ một chút. Để cháu kiếm thể loại khác cho bác.."
Thượng Tĩnh đột nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng khẽ, nàng huých nhẹ vào tay cô.
Thượng Tĩnh nghiêng đầu thì thầm, giọng nói sát tai khiến vành tai Nhuế Chu mẫn cảm, trở nên ửng đỏ:
“Có thể em chưa biết…nhưng Tiểu Chu à, gia đình nhỏ của chị đều là fan của em đấy. Bên đại gia đình lớn, trên dưới từ bé tới lớn, ai cũng có ít nhất ba đến năm album nhạc của em.."
Nàng cười cười, hạ thấp giọng:
“Em mà nói thế, ba chị sẽ giận đó. Ông ấy sẽ tưởng em đang bảo ông ấy già quá, không nghe nổi nhạc thời đại bây giờ.."