Cánh cửa đóng im ắng bất ngờ mở ra. Một tiếng động rất khẽ, nhưng đủ khiến Lâm Nhuế Chu giật bắn.
Cô lập tức rụt tay về, cơ thể cứng lại, ánh mắt chớp nhanh rồi cúi gằm xuống, mặt nóng ran, đỏ đến tận mang tai.
Tay cô luống cuống nâng gọng kính lên, nhưng động tác lại hơi vụng. Kính lệch sang một bên, cô phải chỉnh lại lần nữa. Hơi thở chưa kịp ổn định, tim đã đập liên hồi.
Lâm Nhuế Chu ngẩng đầu.
Một người phụ nữ đang đứng nơi ngưỡng cửa. Mắt bà dịu dàng, yên tĩnh, giọng nói thả xuống chậm rãi:
“Vào nhà thôi nào. Cơm nước đã xong xuôi rồi hai đứa."
Lâm Nhuế Chu cắn nhẹ môi, không dám đáp. Cô cảm thấy người phụ nữ ấy nhìn mình hơi lâu.
Thượng Tĩnh khẽ đáp: “Vâng mẹ. Mẹ vào trước đi ạ, con với Tiểu Chu vào ngay.”
Người phụ nữ gật đầu, quay người vào nhà.
Lâm Nhuế Chu vẫn còn đứng yên. Ngực cô phập phồng, tay nắm chặt vạt áo. Cô quay sang, mắt mở to, môi động đậy mấy lần rồi mới bật thành tiếng:
“Mẹ, mẹ chị? Người vừa rồi là mẹ chị ạ?"
Thượng Tĩnh khẽ cười, thuận thế người kia không để ý nắm tay cô kéo vào nhà. Nàng cười:
“Nhà ba mẹ chị. Không phải mẹ chị thì Tiểu Chu nghĩ là ai?”
Câu trả lời khiến đầu óc Nhuế Chu mờ đi một lúc. Cô khựng lại nửa bước, nhìn chằm chằm sàn gạch bóng loáng phía trước, không biết phải phản ứng ra sao.
“Tiểu Chu ngốc quá rồi." Thượng Tĩnh khẽ nói, rồi cười thêm một lần nữa: "Nhưng mà, đáng yêu lắm."
Nhuế Chu chẳng biết phải làm gì ngoài việc mím môi, hai má hồng càng rõ hơn.
Cô đi theo vào phòng khách. Phòng khách vắng người. Gió len qua khe cửa, lùa một làn mát rượi qua tóc mai.
Thượng Tĩnh nói nhỏ bên tai cô:
“Đi xuống bếp nhé, có lẽ cả nhà chị đều đang ở dưới đó."
Lâm Nhuế Chu gật đầu. Tay luống cuống chỉnh lại vạt áo. Cô đưa ngón tay vuốt tóc, rồi lại lùi ra một chút, đứng ngay mép cửa, hít vào thật sâu. Đôi mắt ngập ngừng. Bàn tay vẫn không rời gọng kính.
“Phù… phù…”
“Được rồi. Chỉnh nãy giờ đã gần năm phút." Thượng Tĩnh đứng đối diện, tay khoanh nhẹ, mắt không rời tiểu dancer lấy một lần.
Nàng bước tới gần, nâng tay đỡ lấy mặt kính của Nhuế Chu, chỉnh lại một chút.
Hương thơm trên người nàng quấn lấy cơ thể của Lâm Nhuế Chu.
“Bây giờ vào gặp gia đình chị nhé?"
Lâm Nhuế Chu ngước lên. Ánh mắt lấp lánh rụt rè. Miệng hé ra, môi run run:
“D...dạ… chị…”
Thượng Tĩnh quay đi. Lâm Nhuế Chu lẽo đẽo theo sau, ánh mắt dán vào bóng dáng đang dẫn đường phía trước.
Trái tim cô đập rất mạnh, cảm giác không còn vững chân.
Cái này, nghĩ kiểu gì cũng giống như đang ra mắt nhà người yêu.
Cánh cửa phòng bếp mở ra, tiếng bản lề vang khẽ một cái cạch. Hơi ấm từ căn bếp phả nhẹ vào mặt, mang theo mùi thơm ngầy ngậy của món ăn vừa được dọn lên.
Lâm Nhuế Chu hít một hơi thật sâu, bàn tay bất giác siết lại bên vạt áo.
Thượng Tĩnh bước vào trước, dáng đi bình thản, vai thẳng, từng bước vững.
Nhuế Chu theo sát phía sau, bước chân ngắn hơn, mắt rón rén nhìn quanh.
Trong phòng có tất cả ba người.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa, sống mũi cao, mái tóc điểm hoa râm, đeo kính. Tay ông đang lật tờ báo, nhưng ánh mắt lập tức ngước lên khi Thượng Tĩnh và Lâm Nhuế Chu xuất hiện. Gương mặt ông điềm tĩnh, nét nghiêm trang nhẹ phủ trên đôi mày.
Ngồi bên trái là người phụ nữ đã gặp lúc nãy, mẹ của Thượng Tĩnh, lúc này đang chậm rãi đặt bát đũa ngay ngắn trước mặt.
Còn một người nữa, đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế cuối bàn. Gương mặt trẻ, sáng, đôi mắt lấp lánh thần sắc lanh lợi. Bộ đồ pijama gấu màu nâu nổi bật trong không gian nghiêm trang ấy, chẳng chút kiêng dè.
Thượng Tĩnh hơi nghiêng người, tay đưa ra nhẹ nhàng. Nàng cười:
“Ba, mẹ. Đây là…”
Tiếng nói còn chưa kịp rơi trọn câu, người con gái mặc pijama đã bật dậy khỏi ghế.
Hai ba bước tiến đến và dừng lại trước mặt Lâm Nhuế Chu. Đôi mắt người con gái ấy mở to, rạng rỡ một cách lạ lùng.
Một nụ cười phấn khích kéo lên.
“Chị không cần giới thiệu đâu."
Lâm Nhuế Chu đứng đờ người, miệng hơi hé, đôi mắt mở to, không biết có lên lùi lại để tránh ánh nhìn rực lửa của người này không.
Người con gái ấy giơ tay, lắc nhẹ đầu, rồi bắt đầu thao thao:
“Lâm Nhuế Chu! Tên thật của chị! Tên hoạt động là Tiểu Chu Chu, nhóm trưởng nhóm Tịnh Ảnh. Main dancer, hát hay, nhảy đẹp, thần thái cuốn hút khỏi nói. Bảy bài solo, mười bốn bài bán quyền, một bài debut tới giờ vẫn chưa ai vượt nổi!”
Cô gái ấy dừng lại một nhịp, rồi nghiêng đầu nhìn Nhuế Chu:
“Chị cao hơn mét bảy. Năm nay vừa tròn hai mươi hai đúng không? Em theo dõi từng buổi livestream của chị đấy!"
Lâm Nhuế Chu lúc này hoàn toàn bất động. Mắt tròn xoe, môi mím lại, hai tay bị nắm lấy mà không dám giật về.
"Em là fan chị!"
Người con gái vẫn tiếp tục nói, tiếng càng lúc càng nhỏ lại, kéo thành một đoạn gần như nũng nịu:
“Chị Nhuế Chu! Chị ký tặng em được không. Em muốn có chữ ký của chị."
“Với cả, chụp ảnh nữa."
"Chị Nhuế Chu, chị xinh thật đó!"