Chiếc xe lặng lẽ lướt qua con đường thưa vắng. Đèn đường lùi dần qua cửa kính, ánh sáng loang loáng chạy dài trên mặt đường trải nhựa.
Thượng Tĩnh cầm vô lăng, mắt liếc sang bên cạnh. Một tiếng cười bật ra:
"Tiểu Chu đừng im lặng có được không?"
Giọng nàng khẽ, nhưng lại khiến người ta không dễ trốn tránh:
“Sao thế? Bị chị phát hiện đột ngột quá lên không biết nói gì hử?"
Câu cuối khiến Lâm Nhuế Chu ngồi thẳng hơn một chút, rồi lập tức cúi gằm. Hai tay cô nắm lấy vạt áo, vo nhẹ.
Tai đỏ lên thấy rõ. Mái tóc layer mullet uốn cúp chữ C lòa xòa rủ xuống che mất nửa gò má.
Thượng Tĩnh nhìn một lúc, khoé môi hơi cong lên. Nàng tiếp tục trêu:
“Hay là vì em là người đầu tiên được ngồi ghế phụ cạnh chị nên mới lúng túng vậy đây?"
Chiếc bóng ngồi bên cạnh giật nhẹ một cái.
Lâm Nhuế Chu phồng má, xoay người liếc nhìn Thượng Tĩnh, ánh mắt ấm ức mà không dám phản kháng.
Giận không rõ nguyên do, nhưng cái cách cô giận cũng chỉ khiến người đối diện muốn bật cười.
Thượng Tĩnh nhướn mày, ngữ điệu bất giác dịu lại:
“Làm fan chị xấu hổ đến vậy sao?”
“Dạ không, không hề, không có chuyện đó đâu." Lâm Nhuế Chu lắc đầu ngay lập tức, giọng nhỏ dứt khoát.
“Thế thì nói chị nghe đi Tiểu Chu. Em bắt đầu theo dõi chị là từ bao giờ?” Thượng Tĩnh nắm thời cơ, tinh ranh hỏi.
Lâm Nhuế Chu cắn nhẹ môi dưới. Đôi mắt không ngừng đảo quanh, lúc nhìn bảng điều khiển, lúc lại dán vào cánh tay đang cầm vô lăng của Thượng Tĩnh. Tay Nhuế Chu vẫn vo vạt áo.
Cuối cùng, Tiểu Chu cũng nói:
"Là từ lúc chị hoạt động bằng tên A Thượng Liêm Sơn."
Thượng Tĩnh ngạc nhiên. Nàng nghiêng đầu, mắt ánh lên vẻ bất ngờ:
“Tức là, từ bảy năm trước thật?”
Thượng Tĩnh bật cười, gò má ửng đỏ lên:
"Tiểu Chu là fan bảy năm của chị nha! Bất ngờ thật đó."
Lâm Nhuế Chu gật gật đầu. Bất giác cứ nhìn vào Thượng Tĩnh. Đôi mắt Lâm Nhuế Chu lộ ra mười phần si mê khó giấu. Sự ngại ngùng trong đáy mắt vẫn còn, nhưng đã thêm vào đó một chút kiêu hãnh nhẹ.
Chiếc xe rẽ vào một lối nhỏ. Hai bên là hàng rào trắng giản dị, hoa giấy hồng phơn phớt rũ xuống tường.
Một ngôi nhà nhỏ hiện ra, mái ngói đỏ sậm, sân trước có vài chậu cây xanh mướt.
Xe chậm lại, dừng yên giữa khoảng sân.
Lâm Nhuế Chu ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh lạ lẫm. Vừa định quay sang hỏi, giọng Thượng Tĩnh đã cất lên trước:
“Xuống xe thôi.”
Cô mở cửa. Gió bên ngoài mang theo hương hoa thoảng nhẹ. Khi quay sang nhìn nàng, cô lại bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh quen thuộc.
Lâm Nhuế Chu hỏi: “Đây là nhà ai vậy chị?”
“Nhà ba mẹ chị.”
Thượng Tĩnh thản nhiên đáp. Một câu đơn giản. Nhưng lại khiến Lâm Nhuế Chu như đứng sững. Lâm Nhuế Chu nghe xong chính là trong trạng thái bị tảng đá rơi bốp vào đầu, thêm một đàn quạ chậm rãi bay qua.
Nhuế Chu trợn mắt, chữ hả kéo dài. Cô ấp úng, hoảng loạn, hoang mang nhìn người đứng yên bên cạnh. Miệng hỏi liên tục nhiều câu:
"Sao chị không nói sớm. Em, em, sao lại đến nhà ba mẹ chị. Em, chị, em ăn mặc thế này làm sao nhìn được.."
Lâm Nhuế Chu mêu mếu. Nhuế Chu gãi gãi đầu, xoay người muốn mở cửa đi lên xe hơi.
Thượng Tĩnh cầm lấy cổ tay cô, không mạnh, chỉ là một cái siết vừa đủ khiến Lâm Nhuế Chu ngừng lại.
Thượng Tĩnh dịu dàng dỗ dành. Nàng chuyển động tác, đưa tay lên xoa xoa đầu Lâm Nhuế Chu. Cả người nàng rướn gần vào tiểu dancer, giọng nói ngọt lịm:
"Không có gì phải lo lắng cả. Họ muốn gặp em một chút thôi. Đừng sợ, ba mẹ chị rất dễ tính."
"Vào gặp họ một chút được không?"
Ở gần sát Thượng Tĩnh, khuôn mặt Lâm Nhuế Chu càng đỏ ác liệt. Cuống họng không kìm được chuyển động, nuốt ực một tiếng.
Thượng Tĩnh kéo lên một đường cong, nàng thấp giọng nài nỉ:
"Tiểu Chu ngoan, họ rất muốn gặp em đấy."
"Đi mà! Em vào nhà cùng chị được không Tiểu Chu."