Thượng Tĩnh nghiêng nghiêng khuôn mặt thanh lệ, chống cằm nơi đầu ngón tay thon dài. Ánh mắt nàng như hồ thu, lặng lẽ chăm chú dõi theo từng đường nét trên gương mặt đang đỏ bừng bên cạnh.
Nàng gọi tiếp một tiếng, giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút cợt đùa xen lẫn vuốt ve:
"Tiểu Chu..."
Không một lời đáp. Gương mặt nhỏ kia vẫn dán chặt vào tấm gối.
"Tiểu Chu..." Thượng Tĩnh gọi thêm lần nữa, lần này ngón tay nàng khẽ chạm vào bàn tay nhỏ đang lặng yên đặt trên thành sofa.
Chạm khẽ thôi. Như vuốt cánh chuồn.
Lâm Nhuế Chu giật bắn, cả người như bị dòng điện nhỏ quét qua. Cô loạng choạng cách xa vài bước, mặt đỏ au như vừa nhúng vào bếp lò. Tay trái bất giác chỉ về phía Thượng Tĩnh, còn tay phải lúng túng che lên môi.
Lâm Nhuế Chu lúc này chẳng khác nào quả cà chua chín mọng bị ai đó bỏ quên trong nắng chiều tháng Tư.
"Chị..."
"Chị...!"
"Ảnh hậu Thượng, chị, chị...!"
Tiếng nói run rẩy, vừa hoang mang, vừa kích động.
Thượng Tĩnh khẽ "hửm" một tiếng, hàng mi cong nhẹ chớp một lần duy nhất, nhưng biểu cảm trên mặt thì vẫn như tạc tượng, yên tĩnh, kín đáo, chỉ có đáy mắt là lặng lẽ lăn tăn.
"Tiểu Chu không thích sao?"
"Không! Không phải...!" Lâm Nhuế Chu cuống quýt xua tay.
Thượng Tĩnh bật cười.
"Vậy là có thích rồi."
Lâm Nhuế Chu ngỡ như trời đất đảo lộn. Trong đầu cô lúc này, không có logic nào còn nguyên vẹn.
"Vậy chị.."
Câu chữ trôi tuột như cánh diều đứt dây. Má đỏ gay, tai nóng rần. Gương mặt cô, chẳng khác nào một nồi canh vừa bị đổ lọ ớt.
Thần tượng của mình vừa...hôn mình.
Một nụ hôn. Nhẹ thôi. Nhưng đủ khiến đầu óc Lâm Nhuế Chu xoay mòng mòng như vừa ra khỏi vòng đu quay.
Nụ hôn không phải trong phòng kín hay nơi không người. Mà là ngay trên livestream. Trước hàng nghìn người đang xem.
Thượng Tĩnh, ảnh hậu lạnh lùng bậc nhất, người luôn giữ khoảng cách với công chúng đã cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô.
Chỉ một chạm thôi, ấy mà đủ để Lâm Nhuế Chu chao nghiêng.
"Vậy chị làm sao?" Giọng Thượng Tĩnh nhỏ nhẹ, ánh mắt chưa rời khỏi gương mặt ai đó dù chỉ một khắc.
Lâm Nhuế Chu lúng túng dợm bước, như bị hút về phía Thượng Tĩnh bằng một lực vô hình.
Cô tiến đến, ngồi khép nép bên cạnh, ôm lấy chiếc gối nhỏ hình vuông, tựa đầu xuống như con rùa nhỏ thu mình giữa mùa đông.
Má Lâm Nhuế Chu phồng nhẹ, mắt nhìn trộm rồi trốn đi, môi mấp máy:
"Chị vừa làm, cái ấy..."
Thượng Tĩnh khẽ nhướng mày, môi hơi cong lên, chỉ vừa đủ để người kia nhìn thấy.
Lâm Nhuế Chu cúi đầu, đôi tay níu lấy viền gối, bất giác thở dài. Tâm trạng chợt thay đổi. Một loại nghiêm túc lặng lẽ len vào từng nhịp thở:
“Chị làm như vậy, là có ý gì ạ?"
Thượng Tĩnh chưa kịp đáp, đáy mắt nàng mới lay động thì người kia đã tiếp lời. Giọng nói Tiểu Chu không lớn:
“Chị làm như vậy ngay trước bao nhiêu người. Chị Thượng Tĩnh, báo chí truyền thông một lát nữa sẽ làm ầm lên đấy. Gia đình, bạn bè và sự nghiệp chị.."
Nói tới đây, cô dừng lại. Quay sang nhìn Thượng Tĩnh, cười nhẹ, mang theo chút chua xót:
“Chị làm vậy với em, sẽ ảnh hưởng đến chị.”
Lời nói ấy, rõ ràng là quan tâm, nhưng lại như nhát dao xoáy vào ngực Thượng Tĩnh.
Ánh mắt nàng thoáng tối. Một làn lạnh buốt len vào đáy đồng tử. Mím môi, nàng chậm rãi nói, giọng khàn khàn:
“Em, nghĩ như vậy thật sao? Lẽ nào, Tiểu Chu không hiểu chị muốn gì.."
Chưa kịp nói hết, tiếng chuông điện thoại ré lên, cắt ngang đoạn đối thoại chưa thành hình.
Lâm Nhuế Chu liếc sang, thấy chiếc điện thoại đang rung trong tay Thượng Tĩnh. Cô thoáng rũ mắt, không chần chừ, lập tức đặt gối xuống, đứng dậy, bước về phía gian bếp.
Từng bước chân nhẹ nhàng đến mức không gây ra tiếng động nào.
Đó là một thói quen của Lâm Nhuế Chu. Mỗi khi Thượng Tĩnh có cuộc gọi, dù quan trọng hay không, cô cũng đều rời đi. Mặc Thượng Tĩnh có chỗ phép cô ở lại.
Cô không bao giờ ở lại nghe, dù chỉ là một chữ. Cô không muốn làm phiền nàng. Vì vậy dù cuộc gọi kết thúc, Nhuế Chu cũng sẽ trốn đi khoảng mười mấy phút.
Nhưng chính điều ấy lại khiến Thượng Tĩnh không thích.
Không thích chút nào.
Nàng cầm điện thoại, trượt mở màn hình. Đôi mắt lạnh đi vài phần. Giọng nói cũng trở nên thấp:
"Alo."
Tiếng lạch cạch từ gian bếp vọng ra, tiếng nước chảy róc rách hòa vào những ý nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu Lâm Nhuế Chu.