“Tiểu Chu Chu, lại đây…”
Giọng nói nhẹ tựa lụa tơ, khẽ vang trong căn phòng khách yên ắng.
Thượng Tĩnh nghiêng đầu, mái tóc mềm mại buông lơi theo chuyển động, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhè nhẹ.
Một nét cười vừa kiêu kỳ vừa dịu dàng, khiến hàng trăm ngàn con tim bên kia màn hình cùng đập lệch một nhịp.
Cùng lúc ấy, trong phần bình luận phía dưới màn hình live stream, dòng chữ trôi không ngừng. Câu hỏi nổi bật nhất, được spam liên tục:
"Ảnh hậu Thượng Tĩnh đang gọi ai vậy???"
Một tiếng bước chân đột ngột vang lên, gấp gáp, vội vàng nhưng cũng đầy dè dặt.
Thượng Tĩnh không quay đầu ngay. Nàng chỉ khẽ liếc, ánh nhìn tinh nghịch mà sâu hút.
Lâm Nhuế Chu đứng cách đó một khoảng. Đôi tai ửng đỏ, hai tay siết lấy vạt áo sơ mi trắng, gò má đỏ bừng. Đôi mắt Nhuế Chu đảo qua, môi mím lại, giọng nói nhỏ như tiếng mèo con:
"Chị…gọi em ạ?”
Một vài người tinh mắt soi được bóng dáng đang thấp thoáng ở cạnh góc màn hình:
“Là ai thế?"
“Ảnh hậu Thượng ơi, quay camera lại đi..!"
“Đi vào khung hình đi bé ơi!"
Thượng Tĩnh khẽ bật cười thành tiếng. Nàng nhẹ nhàng ngoắc tay, ra hiệu:
“Lại gần đây một chút."
Lâm Nhuế Chu do dự. Cô suy nghĩ một lát rồi chậm rãi tiến tới. Mỗi bước chân đều khiến mặt đỏ hơn một chút.
“Được… được chưa?” Nhuế Chu lí nhí hỏi.
“Chưa được.”
Nhuế Chu bối rối, khẽ xoay người đổi hướng, lén đi vòng ra sau lưng ghế sofa. Trên màn hình, chỉ lộ ra một phần vạt áo sơ mi trắng tinh, vắt hờ hững như ảo ảnh.
Thượng Tĩnh liếc mắt nhìn, không nhịn được bật cười khẽ, rất khẽ.
Ý cười đậm màu trêu ghẹo.
Nhuế Chu cúi đầu, tay cào nhẹ vào mép áo. Giọng cô nhỏ đến mức nếu không chú ý kỹ, sẽ ngỡ là tiếng gió:
“Chị gọi em có việc gì sao. Ảnh Hậu Thượng?"
Thượng Tĩnh không trả lời. Nàng quay hẳn về phía camera. Đôi mắt sắc sảo loé lên một tia tinh quái. Nàng đưa ngón trỏ lên trước môi, “suỵt” một tiếng duyên dáng:
“Chắc hẳn mọi người đang rất tò mò người đứng bên cạnh tôi là ai đúng không?"
Câu nói rơi xuống như mồi lửa đổ vào dầu sôi.
"Mọi người sẽ biết ngay thôi."
Lâm Nhuế Chu tròn mắt, chưa kịp hiểu gì thì một lực kéo mạnh cổ áo sơ mi xuống. Mái tóc mềm rũ rượi của cô rơi vào màn hình, cả gương mặt nhỏ nhắn cũng lọt vào tầm nhìn.
Đúng giây đó, đôi môi đỏ mọng như cánh anh túc của Ảnh hậu Thượng Tĩnh đã phủ lên đôi môi còn đang run nhẹ kia.
Bình luận nổ tung.
Màn hình tràn ngập dòng chữ:
“Gì thế này?"
“Chết tôi rồi Thượng Ảnh Hậu ơi!"
"Người kia...? Người được Ảnh hậu hôn hình như là main dancer của nhóm nhạc Tịnh Ảnh?"
"Là Lâm Nhuế Chu, Tiểu Chu Chu!"
Môi của Thượng Tĩnh rất mềm. Mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh như nhang trầm đầu đông, vừa ấm vừa dịu.
Lâm Nhuế Chu không biết nên phản ứng thế nào, chỉ thấy trái tim như vừa bị ai đó ôm lấy và bóp nhẹ.
Thượng Tĩnh hôn thật khẽ. Rồi nàng rời ra, nhìn biểu cảm đầy ngơ ngẩn của Lâm Nhuế Chu, đôi mắt ánh lên tia thoả mãn không giấu giếm.
Môi của dancer nhỏ này, quả thật mềm.
“Ngọt lắm." Nàng thì thầm chỉ vừa đủ để đối phương nghe thấy.
Lâm Nhuế Chu ngất ngây, ngẩn người.
Một cái hôn thoáng qua, một khoảnh khắc bất ngờ, đủ để livestream chạm đỉnh gần 900K người xem cùng lúc.
Thượng Tĩnh thong thả ngồi lại, chống cằm nhìn thẳng vào camera. Bàn tay nàng đưa lên, làm một cử chỉ vẫy tay rất nhẹ:
“Tạm biệt mọi người...Mọi chuyện vừa xảy ra, là thật đó.”
Chỉ nói câu cụt ngủn đó rồi nàng lập tức tắt máy, buổi livestream kết thúc trong sự mơ màng ngỡ ngàng của người hâm mộ.
Thượng Tĩnh vươn vai một cái. Nàng đứng dậy. Tĩnh chậm rãi liếc sang người đang đứng đờ ra như tượng.
Lâm Nhuế Chu lúc này đỏ mặt đến tận mang tai, gần như là sắp bốc cháy.
Nàng bật cười, mềm giọng gọi:
“Tiểu Chu..”