Chung Nam Nguyệt cảm thấy nói chuyện qua WeChat quá mơ hồ. Chữ viết không thể truyền đạt được ngữ điệu, một câu nói có thể bị hiểu theo nhiều cách khác nhau. Vậy nên, anh quyết định gặp mặt Nhan Vũ trực tiếp để nói chuyện cho rõ ràng, xem đối phương còn điều gì che giấu hay không. Nếu mọi chuyện đều minh bạch thì tiện thể bàn luôn chuyện hủy hợp đồng và đề cập đến hợp đồng mới.
Giống như lời Đỗ Tiêu từng nói, mọi việc đều có trình tự, hợp lý, không cần phải vòng vo. Chung Nam Nguyệt không phải kiểu người tùy tiện, chuyện xảy ra hôm đó cũng chỉ là đúng người đúng thời điểm, anh không muốn Nhan Vũ hiểu lầm.
Ký hợp đồng rồi thì chính thức là người của mình, nói rõ ràng ngay từ đầu sẽ dễ làm việc hơn.
Buổi trưa có tiệc rượu, buổi tối lại có cuộc họp, anh không có thời gian rảnh nên đành hẹn gặp Nhan Vũ ở công ty, tranh thủ buổi chiều để nói chuyện một lần cho xong.
Thời gian gần đây, Chung Nam Nguyệt cũng chẳng thoải mái gì.
Lão già kia chắc muốn ép anh quay về Bắc Kinh nên đã ngầm ra mặt gây sức ép với các ông lớn trong giới kinh doanh ở Vinh Thành, khiến không ai dám hợp tác với anh.
Thân phận công tử nhà họ Chung vốn là bệ đỡ, giờ lại hóa thành rào cản. Chung Nam Nguyệt chỉ đành tự mình xoay xở tìm nguồn lực. Nhưng anh cũng không quá để tâm, vì vốn đã không muốn dựa dẫm vào gia đình. Cắt đứt sớm, nhẹ lòng sớm.
Tiệc rượu trưa kéo dài hơi lâu, Chung Nam Nguyệt uống không ít, đầu óc có chút lâng lâng, lờ mờ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Gần ba giờ chiều, anh mới sực nhớ ra cuộc hẹn với Nhan Vũ hôm qua.
Anh vội đứng dậy cáo từ, ném chìa khóa xe cho chú Hoan. Tối qua mất ngủ, vừa lên xe anh đã gục xuống ghế sau chợp mắt.
Chú Hoan theo Chung Nam Nguyệt nhiều năm, không câu nệ tiểu tiết. Tới nơi, chú nhẹ nhàng gọi anh dậy: “Đến nơi rồi, cậu chủ.”
Chung Nam Nguyệt dặn chú Hoan lái xe về nhà Đỗ Tiêu ở ngoại ô, tối nay anh dùng xe của công ty.
Chú Hoan hỏi có cần dìu không, anh xua tay từ chối, lảo đảo bước vào thang máy.
Cả tầng 19 của tòa nhà là không gian riêng của Chung Nam Nguyệt, yên tĩnh như ý anh muốn.
Cửa thang máy mở ra, anh lập tức chạm mặt Nhan Vũ.
Cậu ta đang đứng dựa tường, hai tay đút túi, đầu cúi thấp, trông có vẻ cô đơn.
Không còn là bộ đồng phục như lần đầu gặp mặt, hôm nay Nhan Vũ mặc áo phông trắng và quần thể thao đen, đơn giản, thoải mái mà vẫn thu hút ánh nhìn.
Biết được hoàn cảnh của cậu ta từ Đỗ Tiêu, nhìn lại Nhan Vũ lúc này, đúng là dáng dấp của một sinh viên đại học, ngoan ngoãn, chững chạc, không còn nét tính toán mưu mô mà anh từng nghĩ. Thậm chí còn mang chút lạnh lùng.
Thấy Chung Nam Nguyệt, cậu ta chỉ liếc nhìn, không thể hiện biểu cảm gì. Có lẽ vì mang hy vọng sẽ tìm được người chống lưng, cậu ta lại dùng kính ngữ: “Chung tiên sinh.”