Dưới Hiên Ngân Hà

Chương 8.2

Chung Nam Nguyệt không say, tửu lượng anh vốn rất tốt, anh cũng chỉ hơi ngà ngà men rượu chứ vẫn còn tỉnh táo.

Nghe cậu gọi như vậy, trong lòng lại có chút khó xử. Anh muốn xin lỗi vì hiểu lầm trước đó, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại.

Muốn giải thích rằng mình không có ý đồ gì, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt kia, lời muốn nói bỗng trở nên quá giả tạo.

Vì rõ ràng là anh có ý đồ.

Cậu ta quá đẹp. Trước kia vì tâm trạng tiêu cực mà Chung Nam Nguyệt chỉ thấy vài nét giống Giang Thu Kiến. Giờ tỉnh táo nhìn lại, lại thấy cậu ta còn sắc sảo hơn cả Giang Thu Kiến.

Trang phục giản dị càng làm nổi bật khí chất vừa trong trẻo vừa mê hoặc.

Chung Nam Nguyệt bỗng không muốn giải thích gì nữa.

Cả hai đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện. Tôi bỏ ra ba mươi triệu cho cậu, muốn hôn cậu thì sao, muốn ôm cậu thì sao? Muốn có được cậu thì sao?

Chung Nam Nguyệt nhìn cậu, giọng khàn khàn hỏi: “Nghĩ thông rồi à?”

Nhan Vũ không đáp, chỉ nhìn anh chăm chú, ánh mắt không gợn sóng. Rồi cậu đưa tay ra khỏi túi quần, vòng tay qua cổ Chung Nam Nguyệt, chủ động hôn.

Động tác dứt khoát.

Cổ tay Nhan Vũ vẫn đeo dải lụa xanh đen, mảnh vải mà Chung Nam Nguyệt từng dùng để bịt mắt cậu ta ở Thủy Tinh Hồ hôm đó, thứ từng bị xé rách trong đêm điên cuồng ấy.

Khi đó, cả hai đều mang theo sự tức giận và tổn thương trong lòng, cãi vã ầm ĩ, chẳng ai để ý cậu đã cầm theo mảnh vải ấy rời đi.

Chung Nam Nguyệt từng thắc mắc vì sao Nhan Vũ lại giữ thứ đó, nhưng lúc này, đầu óc anh trống rỗng, chẳng thể nghĩ gì khác.

Có lẽ ánh mắt anh nhìn Nhan Vũ quá rõ ràng, nóng bỏng và thèm khát nên đối phương không né tránh mà hỏi thẳng, không một chút vòng vo: “Ngay tại đây sao?”

Cậu ta nghiêm túc đấy à? Đây là công ty đấy.

Chung Nam Nguyệt định từ chối nhưng lời nói ra lại thành một câu trêu chọc: “Không được à?”

Nhan Vũ khẽ gật đầu, bỗng dưng sắc mặt trầm xuống trở nên có phần hung hăng: “Mở cửa.”

Cậu ta không vui.

Dù sao thì… có ai đi bán thân trái với xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình mà cảm thấy dễ chịu được đâu.

Nhan Vũ chống hai tay lên bàn, ép Chung Nam Nguyệt lùi về phía sau, ngả người lên mặt bàn, hôn anh thật sâu.

Có vẻ như cậu ta không ưa mùi rượu vương trên người Chung Nam Nguyệt nên cau mày dừng lại, nắm cổ tay kéo anh lại gần, giọng đầy châm biếm: “Anh xem, anh chẳng hấp dẫn gì cả. Tôi không thấy có cảm giác với anh. Giờ phải làm sao đây?”

Chung Nam Nguyệt hơi khựng lại.

Anh vươn tay định chạm vào dải băng lụa trên cổ tay Nhan Vũ nhưng cậu ta đã nhanh hơn rút tay về rồi ttháo mảnh vải ra, ném nó lên bàn một cách cợt nhả: “Không cần mấy thứ này.”