Dưới Hiên Ngân Hà

Chương 7.2

“Thằng bé đó chỉ nói là nợ tiền, chẳng giải thích gì thêm. Tôi âm thầm điều tra vì muốn chắc chắn. Nó là một mầm non tốt, cậu kéo về sẽ không thiệt đâu.” Đỗ Tiêu nói. “Cậu hiểu lầm nó rồi, nếu thật sự có cảm tình thì nên cho nó cơ hội.”

Chung Nam Nguyệt cười lạnh: “Ai nói tôi đau buồn? Gần đây tôi rất bình thường mà?”

“Chính vì quá bình thường nên mới bất thường.” Đỗ Tiêu nhấn mạnh. “Đã bao lâu cậu chưa ngủ ngon rồi?”

Chung Nam Nguyệt im lặng.

“Cậu chưa quên được chuyện đó.”

“Đừng nhắc tới hắn ta nữa!” Chung Nam Nguyệt suýt hắt cả chén trà vào mặt anh.

“Hắn ta là ai? Tôi đâu nhắc tên ai?”

“Nếu thật không còn nghĩ thì vứt mặt dây chuyền Giang Thu Kiến tặng cậu đi.”

Chung Nam Nguyệt lạnh mặt: “Nói chuyện Nhan Vũ đi.”

Đỗ Tiêu không nói thêm, quay lại chuyện của Nhan Vũ: “Ba tháng, giờ đã qua một tháng rưỡi. Nó không muốn vấy bẩn, nhưng khoản bồi thường ba mươi triệu như cái gông treo trên đầu, sinh viên mới ra trường thì làm gì gánh nổi. Gia đình nó cũng chẳng thể giúp. Từ đầu đến cuối, nó không hé răng với bố mẹ nửa lời. Bị dồn đến bước đường cùng, vậy mà vẫn cố tỏ ra mình sống ổn.”

“Cậu và nó vốn là hai đường thẳng song song, chẳng hề liên quan. Nhưng chính vì nó bị đẩy vào đường cùng nên mới gặp được cậu. Nhà cậu làm trong ngành, chắc không lạ gì mấy chuyện bẩn thỉu như vậy. Nó có nói dối hay không, tự cậu cảm nhận đi.”

Chung Nam Nguyệt nghe xong, im lặng rất lâu.

“Tác phẩm quảng cáo của nó trước đây không ít, cậu lên mạng là thấy ngay. Mắt nhìn người của cậu vẫn luôn chuẩn, tự xem có đáng ký hợp đồng hay không.” Đỗ Tiêu nói tiếp, “Còn chuyện cậu bảo nó mưu mô giả tạo, thử đặt mình vào vị trí của nó đi. Nếu là cậu bị lừa như thế, rồi gặp phải người như chính cậu, cậu còn giữ được sự ngây thơ không? Chuyện ở khu Thủy Tinh ấy, nó còn nhỏ vậy, có bản lĩnh như thế, nếu là tôi, chắc cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”

Chung Nam Nguyệt bỗng thấy mình không còn mặt mũi gặp lại Nhan Vũ. Anh cúi đầu, cố tỏ vẻ lạnh lùng, thở dài: “Có ba mươi triệu thôi mà, cậu cũng đâu phải không trả nổi. Quan tâm thế thì tự giúp nó đi.”

Đời này Đỗ Tiêu không tích góp được bao nhiêu nhưng tổ tiên là quân phiệt nên điều kiện chẳng tệ. Anh ta không khoe khoang, sống khá giản dị, nhưng nói thực lòng, ba mươi triệu hay ba trăm triệu cũng không phải vấn đề.

“Cậu nói vậy mà không thấy áy náy à?” Đỗ Tiêu tức giận hỏi lại: “Tôi đâu có quan tâm gì đến nó. Là vì cậu để ý nên tôi mới tạo cơ hội để cậu tiếp cận thôi!”

“Cậu có công ty giải trí, nó là nhân tố tiềm năng. Chỉ cần cậu ra tay là có thể lôi nó về. Giúp nó giải trừ hợp đồng, nó kiếm tiền cho cậu, hai người có không gian để tìm hiểu nhau, lợi cả đôi bên.”

“Còn tôi thì sao? Giúp nó thì được gì? Ba mươi triệu đấy! Tôi chỉ là người dưng nước lã, sau này chẳng có chút lợi ích nào, cậu bảo nó sẽ nghĩ gì về tôi?”

“Để tôi suy nghĩ đã, ồn ào quá!” Chung Nam Nguyệt bực bội nói.

“Cứ suy nghĩ đi, nhưng thời gian không chờ. Chỉ cần cậu chần chừ thêm một giây, có khi nó lại mò tới khu Thủy Tinh thêm lần nữa.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Chung Nam Nguyệt bỗng nổi đóa: “Tôi phải giúp nó vì cái gì? Vì nó mỉa mai, châm chọc tôi à?”

“...” Đỗ Tiêu bó tay trước sự trẻ con của cậu: “Không phải cậu lấy trộm vòng tay của người ta trước sao? Người ta là sinh viên mới ra trường, cậu cướp bình sữa của nó, giành sữa bột của nó, giờ không cho nó phản ứng lại à?”

“Tôi lấy vòng tay nó thì sao? Nó còn quay phim lại tôi đấy!”

“Thế tại sao nó phải quay phim cậu?” Đỗ Tiêu hỏi.

Chung Nam Nguyệt nghẹn họng.

“Hai người đều chẳng phải kiểu người thích lăn lộn, vậy mà lại chạm mặt ở khu Thủy Tinh, lần đầu gặp đã xảy ra chuyện. Cậu hiểu lầm nó, chẳng lẽ nó không hiểu lầm cậu?”

“Nó hiểu lầm tôi cái gì?”

“Đổi vị trí suy nghĩ một chút.” Đỗ Tiêu liếc mắt: “Cậu thấy nó là loại bán thân cầu vinh, còn nó lại thấy cậu là kẻ bạc tình bạc nghĩa, tính khí thất thường.”

Câu này khiến Chung đại thiếu gia nổi trận lôi đình.