Mục Diệc Thần dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Đường Đường vừa trở mình một cái, đã ôm lấy con gấu bông mềm mại bên cạnh vào lòng, miệng còn ngọt ngào thốt lên:
“Chị đẹp… Mua~”
Ngay sau đó, cô bé bẹp một cái hôn lên má gấu bông rồi ôm chặt nó, yên tâm ngủ tiếp.
Mông chổng cao, dáng ngủ y hệt cái kiểu ngã hình chữ X ngốc nghếch của người phụ nữ kia tối qua.
Mục Diệc Thần: “…”
Đến con búp bê mà còn chẳng phân biệt nổi người thật, con bé này đúng là con anh sao?
Chỉ số thông minh của anh cao đến thế, sao con gái lại ngốc đến vậy? Rốt cuộc di truyền từ ai?
Không, không thể nào!
Công chúa nhỏ đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể nào là do di truyền từ cái người phụ nữ đáng ghét kia được!
Nghĩ đến đây, Mục Diệc Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Đã gần 11 giờ đêm!
Cái người phụ nữ đó đến giờ vẫn chưa thèm về nhà?
Thật là ngạo mạn đến mức coi trời bằng vung!
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng vang lên tiếng mở cửa.
…
Sau khi rời khỏi nhà họ Lạc, Lạc Thần Hi lại lập tức đến bệnh viện quốc tế Di Hòa để hoàn tất việc chuyển phòng cho mẹ.
Khi mọi chuyện đã an bài đâu vào đấy, cô mới sực nhớ ra… đã khuya thế này rồi sao?
Nhớ đến việc mình rời khỏi nhà mà chẳng nói chẳng rằng, Lạc Thần Hi cảm thấy không ổn, vội vàng quay trở lại biệt thự.
Cô dùng dấu vân tay mở cửa, bước vào trong thì thấy căn biệt thự hoàn toàn yên ắng.
Cả nhà dường như đã ngủ say…
Lạc Thần Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra Mục Diệc Thần thật sự không muốn quan tâm đến cô, có khi còn không thèm quay về nhà.
“Thật tốt quá! Mục Diệc Thần không có ở nhà, không khí cũng thấy dễ thở hơn hẳn!”
Anh ta là kiểu đàn ông quá nguy hiểm. Ở trước mặt anh ta, cô rất dễ để lộ sơ hở. Xa cách một chút vẫn là an toàn hơn.
Trải qua một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng cũng có một chuyện khiến cô thấy nhẹ lòng.
Lạc Thần Hi hít sâu một hơi, vươn vai thư giãn, rồi định đi về phòng khách nghỉ ngơi.
Thế nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp đầy uy lực đột ngột vang lên ngay trên đầu cô.
“Lạc Thần Tâm, tân hôn ngày thứ hai mà cô còn lông bông bên ngoài đến tận giờ này, cô thấy vui vẻ lắm đúng không?”
Sắc mặt Lạc Thần Hi lập tức cứng đờ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ở hành lang tầng hai, Mục Diệc Thần đang khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt tuấn mỹ như được tạc khắc bằng ánh trăng ấy lại càng toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Lạc Thần Hi thoáng hoảng hốt.
Người đàn ông này… sao lại có thể đẹp đến mức còn lấn át cả phụ nữ như thế?
“Cô câm rồi à? Vừa nãy chẳng phải còn nói nhiều lắm sao? Tôi không ở nhà, đến cả không khí cũng trở nên dễ thở hơn cơ mà?”
Giọng nói mang theo cơn tức giận bất ngờ vang bên tai.
Lạc Thần Hi giật mình.
Khi nào thì anh ta từ trên tầng xuống? Cô hoàn toàn không nghe thấy chút tiếng động nào!
Hỏng rồi… mấy câu cô lẩm bẩm ban nãy, chắc chắn anh ta đã nghe thấy hết!
Quả thật… mất mặt chết đi được!
Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Khụ khụ… Mục… Mục thiếu gia, chào buổi tối! Giờ này rồi mà anh vẫn chưa ngủ à?”
Giả vờ mất trí nhớ, giờ còn kịp không nhỉ?
Mục Diệc Thần lạnh nhạt đáp: “Ngủ làm sao được? Vợ mới cưới còn đang lang thang bên ngoài không chịu về nhà, cô nghĩ tôi có thể ngủ yên sao?”
“À thì… chuyện đó…” Lạc Thần Hi ấp úng.
Bị anh ta nói kiểu đó, chẳng khác nào cô là một kẻ trăng hoa vô trách nhiệm.
Thật là vô lý! Sáng nay không phải chính anh ta đã đuổi cô đi rồi sao?
Thấy cô không nói gì, ánh mắt Mục Diệc Thần càng trở nên sâu lạnh hơn, chất vấn gay gắt:
“Nói đi, rốt cuộc buổi tối cô đi đâu?”