Bạch Thế Huân bật cười khanh khách: “Tôi mà không kén chọn á? Diện mạo, dáng người, kỹ thuật – thứ gì không đạt chuẩn, tôi còn chẳng buồn cầm ly lên mời rượu”
Bạc Đình Uyên chêm vào: “Thôi nào, Diệc Thần, cậu cũng đừng bực làm gì. Dù sao kết hôn rồi, cậu có thể vứt cô ta lại biệt thự cũ, để cô ta sống yên phận một mình là được. Chờ thêm vài năm nữa ly hôn, cô ta cũng chẳng dám làm gì”
“Đúng rồi! Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đáng gì khiến cậu bực dọc? Nào nào, anh em tụ họp hôm nay, bồi cậu một đêm tới bến”
Hạ Cẩn Tư nhếch môi cười, rồi tiến lại quầy rượu lấy vài chai vang đỏ.
Mục Diệc Thần tửu lượng thuộc hàng cao thủ, nổi tiếng trong đám bạn. Từ trước đến nay chưa từng thấy anh uống say.
Chỉ là hôm nay tâm trạng anh rõ ràng không tốt, biết đâu có thể nhân cơ hội này chuốc cho anh một trận?
Nhưng vừa khi Hạ Cẩn Tư đưa ly rượu tới trước mặt anh, Mục Diệc Thần đã lạnh lùng đẩy ra: “Tôi không uống vang đỏ, cất đi, đừng để tôi thấy nữa”
Chỉ cần nhìn thấy rượu vang đỏ, lòng anh liền khó chịu.
Hạ Cẩn Tư sững người: “Sao vậy? Đây chẳng phải loại cậu thích nhất sao? Loại vang đỏ của xưởng rượu này cậu luôn khen mà?”
Mục Diệc Thần nhíu mày, đột ngột đứng dậy, bước thẳng ra cửa.
“Này, Diệc Thần! Cậu đi đâu đấy?” Hạ Cẩn Tư gọi theo.
“Muộn rồi, tôi về nhà”
Mục Diệc Thần tiện tay lấy áo khoác từ giá treo gần cửa, chẳng buồn quay đầu lại, rời đi một mạch.
Chỉ để lại đám bạn thân mặt mũi đầy nghi hoặc, không ai hiểu anh vừa uống rượu vừa ủ rũ là vì cái gì.
Trước giờ chưa từng thấy anh bỏ tiệc sớm như vậy. Cưới một người phụ nữ đầy tâm cơ rồi lại sốt sắng quay về? Tìm sự khó chịu à?
…
Chiếc Cadillac bạc dừng trước cổng biệt thự.
Mục Diệc Thần đóng sầm cửa xe lại, vẻ mặt không vui, lầm bầm chửi thầm.
Sao lại về sớm thế này cơ chứ?
Để cho Lạc Thần Tâm thấy được, chẳng phải cô ta lại tưởng anh còn vương vấn cô ta hay sao?
Anh cởϊ áσ khoác vứt lên sofa, vừa tháo cà vạt vừa đi lên lầu như thường lệ, hướng về phòng ngủ chính.
Anh đã quyết rồi, phải đuổi người phụ nữ đầy tâm cơ ấy ra khỏi phòng ngủ, tuyệt đối không để cô ta có bất kỳ cơ hội nào trèo lên giường anh, để cô ta biết vị trí của mình ở đâu.
Thế nhưng, vừa đẩy cửa phòng ra, bước chân anh chợt khựng lại.
Không có ai ở nhà sao?
Cô ta… không ở đây?
Lông mày Mục Diệc Thần lập tức nhíu chặt.
Tốt lắm, ngày thứ hai sau đám cưới mà đã dám không về ngủ, người phụ nữ này là muốn trèo lên đầu người khác ngồi à?
Nếu cô ta còn dám quay về, cứ đợi xem anh sẽ xử lý thế nào.
Anh xoay người rời khỏi phòng ngủ chính, đi đến phòng của Đường Đường, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường công chúa màu hồng phấn, cô bé nhỏ xíu đang ngủ say như chú mèo con. Gò má trắng mịn phiếm hồng, đôi môi nhỏ khẽ chu ra, trông chẳng khác gì một búp bê Tây phương đáng yêu.
Thấy con gái vẫn ngủ yên ổn, cuối cùng Mục Diệc Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, Đường Đường bị người phụ nữ kia dọa khóc, anh vẫn còn lo con bé sẽ mơ thấy ác mộng như lần trước.
May mà lần này, có vẻ như bé con chỉ bị dọa một chút thôi.
Nhưng anh vừa thở ra một hơi, liền thấy Đường Đường dưới lớp chăn bắt đầu trở mình, cơ thể khẽ động đậy, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó, như đang mơ thấy chuyện gì.
Mục Diệc Thần lập tức bước nhanh đến bên giường, cúi xuống lắng nghe.
“Ưʍ... chị xinh đẹp... thơm thơm... Đường Đường muốn ôm một cái...”
Mục Diệc Thần sững người.
Ban đầu anh còn tưởng con gái đang mơ thấy ác mộng, nhưng nghe đến mấy lời đó thì lại thấy không giống.
“Chị xinh đẹp” là ai?
Trong đầu anh bất giác hiện lên cảnh sáng nay, khi Đường Đường bò lên giường, ôm chặt cánh tay Lạc Thần Hi làm nũng.
Không lẽ... con bé đang mơ thấy người phụ nữ đó?
Không phải con gái anh ghét nhất là cô ta sao?
Sao bây giờ trong mơ lại còn đòi được ôm một cái?