Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài Mau Ký Nhận!

Chương 14: Vừa mới tân hôn

Cùng thời gian, tại khu cao cấp nhất của câu lạc bộ Secret – nơi xa hoa bậc nhất thành phố.Dưới ánh đèn mờ ảo mang màu ám trầm, Mục Diệc Thần nghiêng người tựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt trầm lặng đầy tâm sự.

Phong thái ưu nhã và địa vị cao quý của người đứng trên đỉnh quyền lực dường như đã ăn sâu vào từng động tác, từng cái nhíu mày, hờ hững mà vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Khi ánh mắt lơ đãng chạm phải làn rượu đỏ trong ly, hình ảnh đêm qua lại bất chợt ùa về trong tâm trí anh.

Anh xưa nay luôn biết kiểm soát bản thân, rất ít khi để cảm xúc chi phối lý trí. Nhưng đêm qua lại là một ngoại lệ – một lần mất khống chế ngoài ý muốn, giống như đêm định mệnh bốn năm trước khi anh có Đường Đường.

Chỉ là hồi tưởng lại thôi, cơ thể anh cũng đã bắt đầu nóng lên, cảm giác bức bối đau đớn lại trỗi dậy.

Bất ngờ, vai anh bị ai đó vỗ mạnh một cái.

Hạ Cẩn Tư với nụ cười đầy trêu chọc bước tới: “Ơ kìa, chẳng phải Mục thiếu gia của chúng ta đây sao? Mới ngày thứ hai sau đám cưới mà đã một mình trốn ra đây uống rượu à?”

Mục Diệc Thần liếc mắt nhìn người bạn thân, gương mặt lạnh tanh, không đáp lấy một lời.

Hạ Cẩn Tư thoải mái ngồi phịch xuống sofa bên cạnh anh: “Chẳng lẽ cậu không hài lòng với tân nương à? Không thể nào nhỉ, Lạc Thần Tâm rõ ràng là đại mỹ nhân đó”

Vừa nghe thấy cái tên mà từ sáng đến giờ luôn chiếm trọn tâm trí mình, sắc mặt Mục Diệc Thần càng thêm u ám. Anh lạnh lùng gạt tay Hạ Cẩn Tư ra khỏi vai mình: “Muốn chết à?”

Bạch Thế Huân ở bên cạnh phá lên cười: “Cẩn Tư, cậu đúng là chẳng biết nói gì cho hợp tình hợp lý. Nếu không phải mẹ của Diệc Thần bị mấy lời đoán mệnh vớ vẩn dụ cho tin rằng cô ta có mệnh vượng phu, thì ai ép được cậu ấy kết hôn cơ chứ?”

Bạc Đình Uyên tỏ vẻ bừng tỉnh: “Thảo nào! Mình cứ thấy lạ, sao Diệc Thần lại tự nhiên chịu cưới vội như thế”

Mấy người bạn thân ai nấy đều tỏ ra đầy thương cảm trước tình cảnh "gượng ép" của Mục Diệc Thần.

Lạc Thần Tâm là người như thế nào, trong giới này ai mà không biết?

Khi còn ở trong nước, cô ta đã tìm đủ mọi cách để leo lên giới thượng lưu, quyến rũ không ít thiếu gia nhà giàu. Sang Pháp, cuộc sống của cô ta lại càng trụy lạc hơn.

Mà đúng lúc trớ trêu thay, năm đó Mục Diệc Thần bị người ta bỏ thuốc, lại gặp phải cô ta xông vào phòng, cưỡng ép anh rồi còn sinh ra một đứa con gái.

Mãi đến khi đứa trẻ được đầy tháng, cô ta mới vác mặt tìm tới nhà họ Mục.

Mục gia tuy là hào môn nhiều đời, nhưng truyền thống gia đình lại cực kỳ coi trọng danh dự.

Con gái đã có, Mục Diệc Thần bị buộc phải đính hôn, rốt cuộc cô ta cũng đạt được mục đích, leo lên được chiếc ghế thiếu phu nhân của nhà họ Mục.

Không ai ngờ được, Mục Diệc Thần – người luôn lạnh lùng kiêu ngạo nhất trong số họ – lại bị ép phải cưới loại phụ nữ như vậy.

“Thảm thiệt! Mới vừa cưới mà đầu đã bị đội một mảng xanh mướt thế kia, đến tôi cũng thấy thương giùm cậu luôn đó!” Hạ Cẩn Tư rung đùi đắc ý bình luận.

Bạch Thế Huân cũng hùa theo: “Dù sao cưới rồi thì cứ cố sống qua ngày đi. Dù gì Lạc Thần Tâm cũng đẹp, dáng chuẩn, lại dày dạn kinh nghiệm. Cô ta chắc chắn biết cách khiến cậu thoải mái hơn bất kỳ ai”

Nghe đến đó, Mục Diệc Thần trừng mắt nhìn Bạch Thế Huân một cái, cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi giống cậu à? Gặp đàn bà là không phân biệt nổi tốt xấu? Tôi thấy bẩn thỉu!”

Lời thì nói vậy, nhưng trong đầu anh lại vô thức hiện lên từng hình ảnh đêm qua.

Gương mặt ửng đỏ, ánh mắt vừa hốt hoảng vừa mơ màng, tóc dài xõa ra gối, đôi chân thon dài run rẩy, tiếng thở dốc yếu ớt… Từng chút từng chút, tất cả như vẫn còn in dấu trên đầu ngón tay anh.

Khi anh xâm chiếm thân thể nhỏ nhắn ấy, biểu cảm hoảng loạn và lúng túng của cô hoàn toàn không giống với cái gọi là “dày dạn kinh nghiệm”.

Chẳng lẽ anh thật sự giống như bọn họ hay trêu chọc – là một “lão xử nam” nên không nhận ra chiêu trò của một “trà xanh”?

Mục Diệc Thần chợt lắc đầu.

Chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đường Đường cũng đã ba tuổi, còn “trai tân” cái quỷ gì nữa. Đúng là bị cái lũ bạn rảnh rỗi này làm cho đầu óc loạn cả lên rồi!