Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài Mau Ký Nhận!

Chương 13: Chỉ có thể chiều lòng trên giường

Trong lòng Lạc Thần Hi không khỏi buồn cười, chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy. Cái cách đổi sắc mặt của Lạc An Quốc đúng là nhanh đến mức khiến người ta choáng váng.

Đúng là sinh ra đã có thiên phú làm diễn viên.

Nhìn bộ dáng hiện tại của ông ta, nếu là người ngoài không rõ nội tình, còn tưởng ông ta là một người cha hiền lành yêu thương con gái thật sự.

Chỉ là, cô không có thời gian để phí lời với những chuyện đó.

Lạc Thần Hi nhanh chóng nói ra ba điều kiện của mình.

“Thứ nhất, trong vòng ba tháng, ông phải chịu trách nhiệm tìm được người hiến tim phù hợp cho mẹ tôi, để bà có thể thực hiện ca phẫu thuật ghép tim”

Lạc An Quốc lập tức gật đầu: “Được, ba sẽ nghĩ cách”

Vừa nghe thấy điều đó, Hồ Mạn Nhã lập tức trợn tròn mắt: “Anh... anh sao lại đồng ý với nó? Anh biết chuyện này tốn bao nhiêu tiền không...”

“Câm miệng! Việc này tôi quyết, không đến lượt cô xen vào!”

Lạc An Quốc quát lớn, cắt ngang lời bà ta.

Dĩ nhiên ông ta biết tìm người hiến tạng là việc cực kỳ tốn kém.

Nhưng Lục Văn Quân là điểm yếu duy nhất mà Lạc Thần Hi quan tâm. Nếu không đồng ý điều kiện này, thì những chuyện sau cũng không cần bàn tiếp.

Lạc Thần Hi tiếp tục: “Thứ hai, từ hôm nay trở đi, mẹ tôi phải được chuyển sang phòng bệnh cao cấp, toàn bộ thuốc men và thiết bị điều trị phải là loại tốt nhất. Ngoài ra, bất kỳ ai có liên quan đến nhà họ Lạc cũng không được phép xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa”

Điều kiện này rõ ràng khiến Hồ Mạn Nhã tức đến run người.

Thế nhưng, Lạc An Quốc vẫn sảng khoái gật đầu đồng ý.

“Thứ ba, từ nay về sau, các người không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của tôi ở nhà họ Mục. Còn nữa, chuyện đêm qua các người bỏ thuốc tôi và Mục Diệc Thần, tôi không muốn nhìn thấy lặp lại thêm một lần nào nữa”

Nghe đến điều kiện cuối cùng, sắc mặt Lạc An Quốc lập tức thay đổ:

“Sao được? Nếu lỡ như con làm chuyện gì sai lầm trong nhà họ Mục, bị phát hiện thì sao?”

Lạc Thần Hi đáp lạnh lùng: “Ông không cần lo. Như ông nói, thế lực của nhà họ Mục lớn đến mức nào, nếu chuyện thân phận tôi bị lộ, người đầu tiên xui xẻo sẽ là tôi chứ không phải các người”

Nhưng Lạc An Quốc vẫn chưa yên tâm: “Không được. Ba không thể đồng ý điều đó. Ít nhất, mỗi tuần con phải gọi về báo cáo tình hình”

“Ông đừng quên, tôi đã nói rõ: muốn tôi im lặng thì phải đồng ý ba điều kiện. Nếu không, tôi sẽ bất chấp tất cả. Đến lúc đó, cứ chờ xem ai mới là người chịu thiệt”

Lần này, thái độ của Lạc Thần Hi vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không có ý định thương lượng.

Cô đã quá rõ, đối với loại người như bọn họ, chỉ cần mềm mỏng một chút là sẽ bị ép đến mức không còn lối thoát.

Lạc An Quốc dùng cả cứng lẫn mềm nhưng vẫn không thuyết phục nổi cô, cuối cùng đành bất lực gật đầu đồng ý với ba điều kiện.

Đợi đến khi tận mắt thấy ông ta chuyển 1 triệu vào tài khoản bệnh viện, Lạc Thần Hi mới xoay người rời đi.

Vừa đi khỏi, Hồ Mạn Nhã lập tức bật khóc.

“Anh ơi, sao anh có thể đồng ý điều kiện của con bé đó? Một triệu đấy! Em đã mấy tháng chưa mua được cái túi mới nào...”

Chưa nói hết câu, đã bị Lạc An Quốc gầm lên cắt ngang: “Cô còn dám than vãn? Chuyện hôm nay đều do cô gây ra! Cô không có việc gì lại chạy đến chỗ Lục Văn Quân làm gì? Nếu bà ấy xảy ra chuyện, cô nghĩ Lạc Thần Hi còn ngoan ngoãn nghe lời sao?”

“Em chỉ là muốn tiết kiệm cho anh thôi mà... Căn bệnh đó chữa cũng chẳng khỏi được, cứ để bà ta ở nhà nghỉ dưỡng là được rồi. Việc gì phải dùng phòng bệnh tốt như vậy, tốn tiền làm gì?”

“Cái đầu cô toàn đất chắc?” Lạc An Quốc giận đến mức suýt nghẹn, ông ta bắt đầu hối hận vì đã cưới phải một người phụ nữ vừa không có học thức, vừa thiếu suy nghĩ như vậy.

Trên giường thì có thể chiều được ông, nhưng mấy việc hệ trọng thì toàn gây họa.

“Nhớ cho kỹ. Nếu cô còn muốn Thần Tâm sau khi trở về có thể gả vào nhà họ Mục, thì từ nay về sau đừng tìm đến Lục Văn Quân nữa, cũng không được bén mảng đến chỗ Lạc Thần Hi. Nghe rõ chưa?”

“Nhưng mà...”

Hồ Mạn Nhã vẫn chưa cam lòng.

Hôm nay bị con nhãi đó tát cho mấy cái, bà ta còn đang tức nghẹn, chỉ muốn tìm cơ hội trả đũa.

“Không nhưng nhị gì hết! Nếu cô còn dám gây thêm chuyện, thì cả đời này Thần Tâm cũng đừng mơ làm thiếu phu nhân nhà họ Mục!”

Nghe đến đây, cuối cùng Hồ Mạn Nhã cũng sợ thật sự. Bà ta cúi đầu, không cam lòng mà lặng lẽ gật đầu.