Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài Mau Ký Nhận!

Chương 12: Bắt đầu thấy hối hận

Hồ Mạn Nhã thời trẻ cũng từng là giai nhân có tiếng gần xa. Nếu không, với xuất thân chỉ là một cô gái quê làm việc ở quán rượu, làm sao có thể lọt vào mắt của cậu ấm giàu có như Lạc An Quốc?

Hiện tại, dù tuổi không còn trẻ, nhưng bà ta vẫn giữ được vài phần nhan sắc. Khi khóc, trông lại càng tỏ ra yếu đuối, đáng thương.

Lửa giận trong lòng Lạc An Quốc bị cơn nước mắt ấy dội xuống đôi phần. Ông ta trầm giọng trách: “Em đúng là chẳng phân biệt nặng nhẹ gì cả”

Nói rồi ông quay sang trút giận lên Lạc Thần Hi, như thể tất cả lỗi lầm đều do cô mà ra:

“Còn con, nhìn lại bản thân đi, ra cái thể thống gì? Quả nhiên là thứ không được dạy dỗ đến nơi đến chốn! Dù dì Hồ con có hơi nông nổi một chút thì cũng là trưởng bối. Vậy mà con vì chút chuyện vặt mà chạy về nhà làm loạn, còn ra tay đánh người? Thật khiến ta thất vọng!”

Thất vọng?

Khóe môi Lạc Thần Hi nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt.

Nói đến thất vọng, có lẽ người phải cảm thấy thất vọng nhiều hơn phải là cô mới đúng.

Ngày đầu tiên được đón về nhà họ Lạc, cô vẫn còn ngây ngốc hy vọng ba mẹ không phải cố ý bỏ rơi mình, rằng mọi chuyện đều có lý do riêng. Dù sau đó đã biết sự thật về thân thế, cô vẫn ôm chút hy vọng rằng Lạc An Quốc thật sự muốn bù đắp cho mình.

Nhưng thực tế lại tàn nhẫn vả cho cô một cái tát đau điếng.

Thì ra, lý do khiến cô được “nhận lại” chỉ vì gương mặt cô quá giống người chị sắp được gả vào hào môn.

Thứ gọi là hối lỗi, thứ gọi là tình cha con… hóa ra chỉ là một vở kịch rẻ tiền.

Một vở diễn chưa đầy nửa tháng đã rơi màn.

Lạc Thần Hi lạnh lùng mở miệng: “Ông có thất vọng hay không, chẳng liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi đến đây, chỉ để nói cho ông biết một chuyện. Nếu ông còn muốn tôi tiếp tục ở lại nhà họ Mục mà không làm rối tung lên, thì cần phải đồng ý ba điều kiện”

Hồ Mạn Nhã vừa nghe liền nổi đoá: “Ý cô là gì? Cô đã gả vào nhà họ Mục, chiếm được bao nhiêu lợi lộc rồi, còn dám đặt điều kiện?”

Lạc Thần Hi lười liếc bà ta một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc An Quốc: “Nếu chuyện nhà họ Lạc tráo người bị nhà họ Mục phát hiện, sợ rằng không chỉ đơn giản là mất vài hợp đồng đâu”

“Con ranh này, dám uy hϊếp cả bố mình à?” Lạc An Quốc không ngờ Lạc Thần Hi hôm nay lại cứng rắn như vậy, tức đến run người. “Con tưởng gả vào Mục gia rồi thì giở giọng cứng được sao? Nói cho con biết, thế lực sau lưng nhà họ Mục lớn đến mức con không tưởng tượng nổi đâu. Một khi mọi chuyện bại lộ, Lạc gia sẽ sụp đổ, mà kết cục của con cũng chẳng hơn gì chúng ta”

Lạc Thần Hi vẫn giữ nét bình thản: “Vậy thì sao? Cho dù Mục Diệc Thần có muốn xử lý tôi, thì tôi cũng không quan tâm. Nếu mẹ tôi mà chết, tôi cũng chẳng thiết sống làm gì nữa. Nhưng nếu có thể kéo theo mấy người cùng chết, tôi thấy cũng đáng”

“Con...”

Lạc An Quốc suýt nghẹn đến tức ngất, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng của Lạc Thần Hi, ông ta cuối cùng cũng nhận ra chính Hồ Mạn Nhã đã dồn cô đến đường cùng rồi.

Chính là câu “mềm sợ cứng, cứng sợ liều” còn đáng sợ hơn cả người không có gì để mất.

Nếu Lạc Thần Hi thực sự liều mạng phản kháng, thì chỉ riêng những bí mật cô đang nắm giữ cũng đủ khiến nhà họ Lạc vạn kiếp bất phục.

Lúc này, Lạc An Quốc bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý để cô con gái này thay chị gái gả đi.

Bên ngoài nhìn cô có vẻ yếu đuối, nhưng bản tính lại quá kiên cường, đến mức chính ông cũng không thể khống chế nổi.

Nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng ông cũng dịu giọng lại: “Khụ... Thần Hi à, nói vậy chẳng hay chút nào. Dù gì nhà họ Lạc cũng là nhà mẹ đẻ của con. Nhà họ Lạc tốt thì con ở nhà họ Mục mới có chỗ dựa chứ. Thôi thế này, con cứ nói điều kiện của mình đi. Chỉ cần ba làm được, ba nhất định sẽ đồng ý hết.”