Mặt Hồ Mạn Nhã lập tức sưng tấy lên.
Mãi đến lúc đó bà ta mới kịp hoàn hồn.
Hóa ra, con bé đáng thương mà bà ta luôn cho rằng có thể tùy ý chèn ép, Lạc Thần Hi, hôm nay lại dám thật sự ra tay đánh người!
“Đồ... đồ chết tiệt! Mày dám đánh tao à? Tao phải xé cái miệng mày ra!”
Hồ Mạn Nhã gào lên, lao tới định đánh trả.
Thế nhưng, Lạc Thần Hi từ nhỏ đã học Taekwondo, thân thủ lanh lẹ, Hồ Mạn Nhã hoàn toàn không phải đối thủ, trái lại còn bị cô tranh thủ phản đòn thêm mấy cái nữa.
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Mạn Nhã vang khắp biệt thự, khiến quản gia và mấy người giúp việc vội vàng chạy đến can ngăn.
“Dừng lại hết cho tôi! Mấy người đang làm cái trò gì vậy hả?”
Lạc An Quốc vừa mới về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy cảnh hỗn loạn, suýt chút nữa tức đến ngất đi, lập tức quát lớn.
Lạc Thần Hi nghe thấy giọng ông ta mới chịu dừng tay.
Hồ Mạn Nhã bị đánh đến phát khϊếp, vội vàng chạy tới trốn sau lưng Lạc An Quốc, lập tức khóc lóc kể lể:
“Anh ơi! Anh nhìn đi! Cái con nhãi ranh này… nó dám đánh em đấy!”
Nhìn gương mặt sưng đỏ vì bị tát của Hồ Mạn Nhã, sắc mặt Lạc An Quốc lập tức tối sầm.
“Chuyện gì đây? Lạc Thần Hi! Hôm nay là ngày đầu tiên con về làm dâu nhà họ Mục, không ngoan ngoãn ở bên đó, lại chạy về nhà làm loạn, còn ra tay đánh cả dì Hồ? Đây là cách con cư xử với người lớn à?”
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Người lớn? Sao ông không hỏi xem hôm nay bà ta đã làm gì trước?”
“Ý con là gì?” Lạc An Quốc cau mày hỏi lại.
Thấy vậy, Hồ Mạn Nhã liền nhéo mạnh đùi mình một cái rồi bật khóc nức nở.
“Trời ơi, số tôi sao mà khổ thế này! Cực khổ nuôi con gái lớn, mong nó được gả vào hào môn, ai ngờ lại gặp bao nhiêu chuyện trớ trêu! Bây giờ, con nhãi này lại chiếm thân phận chị nó, làm Mục thiếu phu nhân rồi quay về đánh tôi, còn hét to mắng nhỏ trong nhà họ Lạc này! Nếu Thần Tâm còn sống, con bé làm sao chịu nổi nỗi oan này chứ?”
Vừa khóc vừa kể, Hồ Mạn Nhã từ một người đàn bà hung dữ biến thành hình tượng người mẹ đáng thương, vừa nước mắt vừa nước mũi, kể lể như thể mình mới là người bị hại.
Lạc An Quốc thấy bà ta khóc thảm như vậy, cơn giận trong lòng liền bốc lên ngùn ngụt. Ông ta trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi: “Lạc Thần Hi! Con xem con bây giờ thành cái dạng gì? Có thể gả vào nhà họ Mục là nhờ Thần Tâm chấp nhận hy sinh vì con! Con không biết ơn thì thôi, còn dám ra tay với người lớn? Con tưởng ba không có cách dạy con chắc? Tiền thuốc men của mẹ nuôi con, con còn muốn nữa không?”
Nghe nhắc tới mẹ nuôi, nét mặt Lạc Thần Hi càng lạnh hơn.
“Tiền thuốc men? Tôi không dám trông mong gì vào khoản tiền thuốc men đó cả! Hôm nay không phải ông còn sai Hồ Mạn Nhã đến bệnh viện, yêu cầu tháo hết máy móc điều trị của mẹ tôi sao? Bà ấy bị kích động đến mức phát bệnh lần nữa, suýt nữa mất mạng tại chỗ! Tôi đã làm theo yêu cầu của ba, gả vào nhà họ Mục, vậy mà các người vẫn không chịu buông tha bà ấy!”
Lạc Thần Hi siết chặt tay, cảm thấy chính mình thật sự bất hiếu.
Mẹ nuôi vẫn luôn đối xử với cô như con ruột, yêu thương chăm sóc chẳng khác gì mẹ đẻ. Thế mà giờ đây lại bị liên lụy đến mức tính mạng bị đe dọa, chỉ còn chưa đến nửa năm để sống.
“Con nói cái gì? Ba lúc nào…”
Lạc An Quốc sững người khi nghe những lời này, theo bản năng quay sang nhìn Hồ Mạn Nhã, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Mạn Nhã, chẳng lẽ là em…”
Hồ Mạn Nhã không kịp ngăn Lạc Thần Hi nói ra mọi chuyện, thấy tình hình đã bại lộ thì vội cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở:
“Em… An Quốc à, em không cố ý! Em chỉ là… chỉ là vì muốn nghĩ cho anh thôi. Nhà mình dạo này khó khăn như vậy, anh lại còn phải lo chi phí thuốc men cho người phụ nữ kia. Em thấy xót cho anh, muốn tiết kiệm một chút, bớt gánh nặng đi mà…”