Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài Mau Ký Nhận!

Chương 17: Đây là gia quy

Chỉ cần nghĩ đến việc mình vừa vội vàng rời khỏi câu lạc bộ Secret để quay về, vậy mà người phụ nữ này lại dám lang thang đến tận nửa đêm mới mò về, lửa giận trong lòng Mục Diệc Thần lập tức bốc lên dữ dội.

Dù giữa hai người không hề có tình cảm, thì ít nhất cũng phải là anh bỏ cô lại trong nhà, còn bản thân đi ra ngoài tận hưởng mới đúng.

Thế mà bây giờ lại ngược lại?

Cô ta chẳng phải đã từng khóc lóc đòi được gả cho anh, thậm chí còn không từ thủ đoạn hạ thuốc hay sao?

Vậy mà mới chưa đến một ngày đã dám đi cả buổi tối không về? Rõ ràng là không xem người chồng mới cưới như anh ra gì.

Hơn nữa… còn dám nói anh khiến không khí trong nhà ô nhiễm?

Lạc Thần Hi cảm nhận rõ cơn giận đang tích tụ trên người Mục Diệc Thần, không nhịn được co rụt cổ lại.

Câu hỏi này đối với cô thực sự rất khó để trả lời. Nói thật thì thân phận sẽ bại lộ, mà nói dối thì rất dễ bị lật tẩy.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng:

“Tôi chỉ là về nhà họ Lạc một chuyến. Sau đó nghe nói có người thân bị bệnh nên tiện thể ghé bệnh viện thăm một chút. Điện thoại tôi hết pin, nên không biết giờ đã trễ đến vậy…”

“A, cô nghĩ tôi sẽ tin mấy chuyện hoang đường đó sao?” Mục Diệc Thần cười lạnh một tiếng, rõ ràng là chẳng tin lời cô lấy nửa chữ.

Lạc Thần Hi vội rút điện thoại trong túi xách ra, đưa đến trước mặt anh:

“Anh xem đi, điện thoại tôi đây, thật sự hết pin rồi”

Mục Diệc Thần không khách khí nhận lấy, ấn vài cái, đúng là máy đã sập nguồn, đôi lông mày đang nhíu lại cũng thả lỏng đôi chút.

Nhìn thấy sắc mặt anh dịu xuống, Lạc Thần Hi âm thầm tự khen bản thân một cái.

Muốn nói dối khiến người khác tin, thì nội dung có thể tùy ý phóng đại, nhưng chi tiết nhất định phải chân thật.

Nhờ chi tiết “điện thoại hết pin”, cô đã thành công khiến Mục Diệc Thần tin thêm vài phần.

Xem ra lần này có thể bình an vượt ải rồi!

“Thấy chưa, tôi đâu có nói dối. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng tắm rửa…”

Thấy cô có ý muốn chuồn nhanh, Mục Diệc Thần lập tức đưa tay giữ chặt cổ tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã xuống sofa phía sau.

Lạc Thần Hi còn chưa kịp đứng vững đã bị anh chặn giữa đôi tay, hoàn toàn rơi vào thế bị bao vây.

Sofa… này sao lại tự nhiên chật đến vậy?

Cô vừa ngẩng đầu liền đυ.ng ngay vào cảnh tượng khiến người ta choáng váng, xương quai xanh rắn rỏi cùng một khoảng da thịt săn chắc lộ ra từ cổ áo sơ mi chưa cài kín của anh.

Hơi thở nóng rực phả sát bên má khiến tim cô đập loạn lên không ngừng.

Bản năng khiến cô không thể không nhớ lại những hình ảnh mơ hồ của đêm qua…

Vẻ đẹp của Mục Diệc Thần không chỉ nằm ở gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, mà là ở từng đường nét cơ bắp giấu sau lớp vải kia – kể cả… chỗ đó cũng…

“Lạc Thần Tâm, cô đang nhìn đi đâu đấy?”

“Tôi đang nhìn… chỗ dưới của anh…”

Lạc Thần Hi theo bản năng thốt ra, đến nửa câu mới sực tỉnh, vội ho khan hai tiếng rồi chữa lại:

“Khụ, tôi đang nhìn… cằm của anh. Cằm anh đẹp quá, nhưng lúc nào cũng siết chặt thế này, không mỏi sao?”

Mặc dù thừa biết cô đang nói bừa, nhưng nghe cô khen mình đẹp trai, sắc mặt Mục Diệc Thần cũng giãn ra đôi chút.

“Bớt dùng mấy lời hoa mỹ đó đi. Nghe cho rõ đây, bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép đi về trễ như thế nữa. Trước bữa tối phải có mặt ở nhà. Đây là gia quy của Mục gia, nhớ rõ chưa?”

Lạc Thần Hi ngơ ngác: “Mỗi ngày đều phải về trước bữa tối? Làm sao được? Nếu tôi bận ăn ngoài thì sao?”

“Thì trước đó phải gọi điện báo cho tôi biết”

Lạc Thần Hi trợn tròn mắt, phản xạ theo bản năng:

“Nhưng anh chẳng phải đã bảo tôi đừng tới gần anh, cũng đừng quấy rầy anh nữa sao? Bây giờ còn bắt tôi phải gọi báo cáo nữa à?”

Mục Diệc Thần lập tức lạnh mặt: “Yên! Tôi nói rồi, đây là gia quy!”