“Phá ruộng nhà ngươi gì chứ? Ngươi đang ăn nói hồ đồ cái gì đấy?” Giang Vân Dịch chau mày, hất tay Ôn phụ đang định kéo lấy tay áo Giang Thừa Tự.
Không biết có phải vì Giang Thừa Tự trông có vẻ dễ bắt nạt hay không mà những người này cứ thích lôi kéo hắn ta. Nhưng người bị kéo lại đứng đó rất thản nhiên, vẻ mặt chẳng mảy may thay đổi.
“Tối qua ruộng nhà ta bị phá tan tành, cả mảnh đất lớn như vậy mà không có lấy chút động tĩnh, nếu không phải các ngươi thì còn ai vào đây nữa?” Ôn phụ đỏ hoe mắt, lại chỉ vào xung quanh: “Ngoài các ngươi, còn ai có bản lĩnh đó!”
Giang Vân Dịch vô thức nhìn về phía Ôn Thiều Cảnh, rồi phát hiện ra mình không thể xoay đầu.
Quả nhiên là nàng! Không hề bị đoạt xác mà vẫn lợi hại đến vậy, thế mà lại bị người đời chèn ép đến mức này... Là đang độ kiếp sao?
“Nói năng cần có chứng cớ, hôm nay bọn ta mới đến trấn này, các ngươi đừng có vu vạ lung tung!” Thiệu Hi vốn đã nóng tính, nghe xong liền giận dữ: “Huống hồ, ai lại rỗi hơi mà đi phá ruộng nhà ngươi! Nhìn thái độ các ngươi mà xem, bình thường chắc chẳng ít kẻ ghét các ngươi đâu.”
“Vậy còn hắn? Chẳng phải mấy hôm nay hắn ở trấn này sao?” Ôn mẫu chỉ tay về phía Giang Vân Dịch, lớn tiếng: “Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay nếu chuyện này không được giải quyết, thì đừng hòng rời khỏi đây! Đừng tưởng là tiên nhân thì muốn làm gì thì làm!”
Ôn Thiều Cảnh ngẩng đầu, không khỏi tò mò rốt cuộc là cái gì đã cho Ôn mẫu sự can đảm đó. Nàng lên tiếng, giọng yếu ớt, mắt ngân ngấn lệ: “Hôm nay ta mới quen huynh ấy, phụ mẫu đừng vu oan cho người tốt! Ruộng ấy... Vốn đã chẳng trồng được gì...”
“Ngươi nói bậy cái gì đó!” Ôn phụ quay phắt lại, trừng mắt nhìn nàng.
“Con không nói bậy, vốn dĩ là con canh tác mảnh ruộng đó, năm nay không thu được gì. Con sợ phụ mẫu trách mắng nên không dám nói. Cũng không rõ có phải do phụ mẫu làm nhiều việc thất đức hay không... Đây gọi là báo ứng.” Ôn Thiều Cảnh lau nước mắt trên má, lùi lại hai bước nữa.
Dù sao sắp rời đi rồi, không thể gϊếŧ bọn họ, thì hủy danh tiếng bọn họ ở chốn này cũng coi như đòi lại chút công bằng. Nơi này nhỏ bé, người người đều quen mặt.
“Đồ ăn cháo đá bát, không biết cảm ơn!” Ôn phụ trừng mắt nhìn nàng: “Mấy hôm trước ta còn thấy ruộng ấy có mầm mọc lên!”
Ôn Thiều Cảnh co mình lại sau lưng Thiệu Hi, bị dọa sợ đến run rẩy, bắt đầu ho dữ dội không dám nói thêm lời nào. Nàng cảm nhận được những ánh mắt thương xót xung quanh đang đổ về phía mình, cúi đầu thấp hơn.
Khi người ta đứng ở góc độ của thần thánh, luôn thương cảm kẻ yếu hơn. Dù sao nguyên chủ vốn đã đáng thương, nàng chỉ đang đòi lại những gì thuộc về mình.
“Ta đã xem qua các hài tử ở đây, chẳng ai có căn cốt thích hợp để tu luyện.” Cuối cùng Giang Thừa Tự cũng lên tiếng, giọng điệu bình thản không nhiễm bụi trần: “Còn những việc khác, cái gì liên quan đến chúng ta thì chúng ta sẽ chịu trách nhiệm, còn không liên quan, đừng có mà đổ vạ lên đầu.”
“Hiển nhiên chuyện này chẳng dính dáng gì tới chúng ta. Nếu là do chúng ta ra tay, thì cả mảnh ruộng ấy đã sớm hóa thành tro.” Lời nói nhẹ như gió, nhưng ý tứ lại sắc như dao.
Ôn Thiều Cảnh không khỏi liếc Giang Thừa Tự, nàng tin nếu Ôn phụ còn tiếp tục làm ầm ĩ, người này chắc chắn sẽ thật sự ra tay, cho ông ta thấy một màn "đất hóa hư vô".
“Chúng ta còn có việc phải làm, xin phép được đưa vị cô nương này đi trước.” Giang Thừa Tự liếc Ôn Thiều Cảnh, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một thứ sức mạnh vô hình.
Giang Vân Dịch từng nói qua, trong ba người đến đây lần này, Giang Thừa Tự là người có tu vi thấp nhất. Thế nhưng Giang Thừa Tự mới là trung tâm của cả nhóm.