Mọi người cùng nhau đến Ôn gia. Nhà cửa ở đây không khác mấy so với các hộ khác trong thôn, đều là nhà ngói cũ nát.
“Căn phòng mái dột kia là của ta, cũng chẳng gọi là phòng... Chỉ cách bếp một tấm màn thôi.” Ôn Thiều Cảnh nói nhỏ, sát lại gần Thiệu Hi.
Giang Vân Dịch nhìn nàng lúc này như thỏ con trắng xinh nương vào người khác cầu sự che chở, tất nhiên chỉ là bề ngoài mà thôi.
“Ruộng nhà ta bị người ta phá hoại tối qua, chẳng biết kẻ nào làm nữa.” Ôn mẫu vừa nói vừa nhìn sang Thiệu Hi và những người khác: “Chư vị tiên nhân...”
Bà ta còn định nói gì thêm, thì ánh mắt chạm phải đứa trẻ đang chạy trong ruộng, khẽ nhíu mày rồi bất đắc dĩ nở nụ cười chiều chuộng: “Nhi tử còn nhỏ nên nghịch ngợm. Khải Chu! Qua đây!”
Ôn Khải Chu liếc qua đám người một cái, không nhúc nhích, tay cầm cành cây quất vào con dê bên cạnh khiến nó đau mà bỏ chạy, rồi hắn ta nhặt đá ném tiếp.
“Đứa nhỏ vô giáo dưỡng.” Một người trong thôn lắc đầu chán ghét.
“Ngươi mắng ai vô giáo dưỡng hả!” Ôn mẫu lập tức nổi giận: “Nó mới sáu tuổi, biết cái gì! Nó đang đùa giỡn thôi!”
“Khải Chu, qua đây!” Lần này giọng bà ta lớn hẳn.
Ôn Khải Chu nhăn mặt, uể oải lê bước tới: “Làm gì thế, phiền chết đi được!”
“Ồ, con nha đầu xấu xí kia về rồi à!” Hắn ta nhìn Ôn Thiều Cảnh cười hì hì: “Quỳ xuống, à không, nằm xuống! Ta muốn chơi cưỡi ngựa!”
“Không xem tỷ tỷ ra gì, trách sao nàng đối xử như vậy.”
“Phải đó, Ôn nha đầu là người tốt, ai ai trong thôn cũng thấy rõ, vừa xinh vừa ngoan, việc nhà việc đồng đều lo hết, chỉ tiếc sinh nhầm nhà.”
“Hôm nay nàng còn mặc khá khẩm đấy, chứ mấy hôm trước, y phục chắp vá chẳng khác gì ăn mày. Nhà Ôn gia cũng đâu đến nỗi nghèo vậy, mà sao lại tệ bạc với nữ nhi như thế.”
...
Tiếng nghị luận vang lên bốn phía. Sắc mặt song thân Ôn gia tối sầm, lập tức túm lấy tay Ôn Khải Chu kéo tới trước mặt Giang Thừa Tự, ánh mắt đầy mong mỏi: “Tiên nhân, xin hãy nhìn xem thằng bé...”
Ôn mẫu đảo mắt nhìn quanh, chỉ cần nhi tử của bà ta được tu tiên, những kẻ này chẳng đáng nhắc đến. Đến khi hắn ta trở về, sẽ khiến đám người đó phải hối hận.
“Không có tư chất tu hành.” Giang Thừa Tự liếc nhìn Ôn Khải Chu, lắc đầu dứt khoát.
Ôn mẫu chết lặng: “Không thể nào! Sao có thể chứ, đến cả thứ đồ bỏ đi này còn được tu tiên, sao con ta lại không được? Vừa rồi chẳng phải ngài nắm tay Chiêu Đệ đó sao? Sao không nắm tay con ta, chỉ liếc mắt là biết chắc à?”
“Đúng vậy! Đại tiên ngài xem kỹ lại đi, không thể vì thiên vị nha đầu kia mà vùi dập tài năng của nhi tử ta!” Ôn phụ lập tức chen lời: “Chỉ cần ngài chịu đưa con ta vào giới tu tiên, ta có thể bỏ qua chuyện ruộng bị phá kia!”