Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Chương 4.3: Các người đừng có thiên vị

“Chiêu Đệ, đó là đệ đệ ngươi đấy! Ngươi không thể bỏ thằng bé một mình được! Hai tỷ đệ cùng đi, cũng đỡ đần lẫn nhau, một mình đi tới chốn xa lạ, sao khiến người khác yên tâm được?” Ôn mẫu định bước tới nắm tay nàng, nhưng bị một sư huynh vẫn nãy giờ im lặng cản lại.

“Đệ ấy chưa từng xem con là tỷ tỷ.” Ôn Thiều Cảnh cúi đầu, che giấu sự chán ghét nơi đáy mắt, lùi lại hai bước.

Trong ký ức nguyên chủ, đệ đệ tên là Ôn Khải Chu chưa từng kính trọng nàng, muốn đánh liền đánh, muốn chửi liền chửi. Nếu hắn ta cũng vào giới tu tiên, nàng e sẽ nhân cơ hội trừ khử luôn, vì ở giới tu tiên thì việc gϊếŧ người so với phàm giới còn dễ hơn.

Theo nguyên tác, nguyên chủ từng dâng máu tim giúp Ôn Khải Chu thay đổi căn cốt, hiện tại chắc hắn ta còn chưa đủ tư cách tu hành.

“Hãy đi xem một lần đi, Chiêu Đệ. Ta biết trong lòng ngươi oán trách, nhưng đó là đệ đệ của ngươi, mới chỉ sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện. Ngươi đừng giận hắn, dù sao các ngươi vẫn là ruột thịt mà.”

Ôn Thiều Cảnh ngẩng đầu nhìn phụ nhân kia, không nói gì. Nàng ghét nhất là bị đạo đức ràng buộc, nhưng người đời khó mà trói buộc được nàng, bởi vì nàng chẳng có đạo đức.

“Vậy thì đi xem đi.” Giang Thừa Tự lại ho hai tiếng: “Tu hành là con đường đoạn tuyệt phàm trần, có những việc nên giải quyết dứt khoát từ trong phàm giới.”

Ôn Thiều Cảnh gật đầu, không phản bác.

Giang Thừa Tự vừa gật đầu, không ít người vội vàng kéo con em mình đến, ánh mắt đầy khao khát. Những kẻ vừa rồi còn thương cảm cho số phận nàng, giờ đã quăng nàng ra khỏi đầu.

“Chúng ta đi một chút là được, tranh thủ nhanh lên.” Thiệu Hi lườm đôi phu phụ một cái, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Nói rõ trước, dù con các ngươi có thiên phú, chúng ta cũng chỉ đưa đến giới tu tiên. Sau đó sống chết ra sao, không can hệ tới chúng ta.”

“Không phải còn có Chiêu Đệ sao?” Ôn mẫu thản nhiên đáp.

“Con sẽ không quản nó.” Ôn Thiều Cảnh siết chặt nắm tay, giọng run rẩy: “Con chịu đủ rồi, con sẽ không quản nữa.”

Ôn mẫu bật cười khinh bỉ, hiển nhiên không tin lời nàng.

“Không sao cả. Việc muội không muốn làm, chẳng ai có thể ép muội. Trong giới tu chân, thực lực là trên hết. Chỉ cần tu hành tốt, mọi thứ đều có thể thay đổi.” Thiệu Hi vỗ vai nàng, nhẹ nhàng an ủi, cứ như việc nàng không muốn lo cho đệ đệ chẳng có gì sai trái: “Trước khi nhập môn, ta cũng từng phải đi ăn xin đấy.”

“Đa tạ tỷ...” Ôn Thiều Cảnh cắn môi, ngước mắt, ánh nhìn đầy cảm động: “Chưa từng có ai nói với ta bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.”

Giang Vân Dịch liếc nàng một cái. Ôn Thiều Cảnh cũng nhìn lại, ánh mắt hàm chứa cảnh cáo. Giang Vân Dịch giật bắn, lập tức tỉnh táo.

Giang Vân Dịch: [Suýt nữa bị yêu nữ này lừa gạt rồi.]