Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đây là lần đầu hắn ta thấy cảnh như thế này.
Ôn Thiều Cảnh vừa khóc vừa nấc, Thiệu Hi loay hoay tìm khăn tay, nhưng lục lọi mãi không ra. Giang Thừa Tự bèn đưa cho nàng một chiếc khăn trắng tinh, góc khăn có thêu chữ “Tự”.
Ôn Thiều Cảnh lí nhí nói lời cảm tạ rồi nhận lấy.
“Nếu lời vị tiểu cô nương này nói là thật, vậy muội ấy đã không còn là người Ôn gia nữa. Hà cớ gì phải quay về cùng các người?” Thiệu Hi lên tiếng, nàng ấy vốn không ưa thấy nữ tử khóc.
Nhất là sau khi nàng ấy nhìn thấy đôi tay của Ôn Thiều Cảnh, đâu phải tay của người từng sống sung sướиɠ.
Ôn Thiều Cảnh ho khan mấy tiếng: “Con không về, con không muốn quay về... Con muốn vào giới tu tiên, con phải rời khỏi nơi này.”
“Ngươi? Vào giới tu tiên? Đủ rồi! Chiêu Đệ, tu tiên đâu phải chuyện kẻ như ngươi có thể mơ tưởng! Ngươi mà không chịu gả...” Nam nhân chau mày, trực tiếp cắt ngang lời nàng.
“Phụ mẫu muốn đưa đệ đệ vào giới tu tiên, con là tỷ tỷ, vì sao đệ ấy được mà con lại không được? Tiền con kiếm từ thêu thùa hàng năm, phụ mẫu đều cho đệ ấy để tìm sư phụ, giờ đệ ấy làm được gì?” Ôn Thiều Cảnh hét lên, lắc đầu liên tục, lệ rơi như mưa: “Con sẽ không theo phụ mẫu về đâu, trốn được một lần không dễ, con thà chết cũng không quay về!”
Giọng nàng càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như là thét lên.
Nếu hệ thống còn ở đây, chắc đã tán thưởng diễn xuất của nàng không tiếc lời. Đã quen với sự nịnh hót của hệ thống, giờ bỗng im bặt lại thấy có chút trống vắng.
“Có lẽ vị cô nương này thật sự có thể tu tiên. Con đường nàng đi, không nằm nơi chốn này.” Giang Thừa Tự che miệng ho khẽ mấy tiếng.
Giang Thừa Tự không thể nhìn thấy rõ tương lai nàng, nhưng mỗi khi muốn chạm vào số mệnh nàng, trái tim lại đau thắt một cách dị thường.
Căn cốt của Ôn Thiều Cảnh không tồi, cơ hội thành công trong phàm giới rất thấp.
Ôn phụ và Ôn mẫu vừa định phản bác thì thoáng sững người, rồi như sực tỉnh. Ánh mắt họ lóe lên hy vọng, giọng nói run run: “Các vị... Các vị là tiên nhân giới tu chân sao? Xin hãy xem giúp Khải Chu nhà ta đi! Nếu con bé này còn được, thì Khải Chu của ta nhất định còn giỏi hơn!”
“Nữ nhi đặt là Chiêu Đệ, nhi tử là Khải Chu, thật đúng là...” Thiệu Hi lườm một cái: “Tư chất tu tiên không phải thứ có thể truyền thừa. Hai người các ngươi chẳng có chút thiên phú gì cả.”