“Một tiểu cô nương như ngươi mà dây dưa với nam nhân ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa! Ta đã nói rồi, bảo sao ngươi có gan bỏ trốn, hóa ra là thông đồng với kẻ ngoài đúng không! Đồ không biết xấu hổ! Còn dám núp sau lưng người ta sao?”
Nam nhân nọ đứng ngoài cửa, chỉ vào Ôn Thiều Cảnh mà mắng xối xả. Bên ngoài đã có người bắt đầu tụ tập, xì xào bàn tán.
“Lúc người khác kể lại ta còn không tin, giờ thì tốt rồi, thật đúng là bôi nhọ cả thể diện tổ tông nhà chúng ta!” Phụ nhân kia thì thở dài, gương mặt mang theo sự oán trách, đầy vẻ thất vọng.
Ôn Thiều Cảnh mở to mắt, tay níu lấy tay áo Thiệu Hi. Nàng ló đầu ra ngoài, lệ tuôn đầy mặt, giọng run run như sợ hãi đến cực độ. Dù không trông thấy nàng, nhưng chỉ cần nghe tiếng đã đủ khiến người ta động lòng.
“Phụ mẫu lại muốn làm gì? Hai người lấy mười lượng bạc bán con cho lão nhân bảy mươi tuổi. Là lão thấy con đáng thương mới thả con đi không được sao? Con đâu có tự ý bỏ trốn chứ! Giờ phụ mẫu tới bắt con lại, là định bán con lần thứ hai à?”
Bên ngoài bắt đầu rì rầm. Ban đầu còn trách nàng, nhưng nghe đến đây, mọi ánh mắt phẫn nộ liền đổ dồn về phía đôi phu phụ kia. Tuy nơi này vẫn còn trọng nam khinh nữ, nhưng kẻ ác tâm bán nữ nhi cho lão già, quả thật ít thấy.
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy! Ta nuôi ngươi mười bốn năm, trong nhà có việc, phận làm con cái thì không nên giúp đỡ à?” Nam nhân nọ quét mắt nhìn quanh, sắc mặt đen lại, giọng rống lên như sấm, muốn lấn át tiếng xầm xì của đám đông.
Thực lòng mà nói, phụ mẫu Ôn gia sớm đã có ý đồ này. Đặc biệt là sau khi nghe lão già kia đưa cho Ôn Thiều Cảnh không ít bạc, bọn họ lại càng muốn mang nàng về.
“Cơm nước trong nhà đều là do con nấu, heo dê gà vịt cũng một tay con chăm, con còn phải ra đồng, ngày ngày thêu thùa kiếm tiền. Ấy thế mà đến cơm no áo ấm cũng không có, con vẫn luôn gắng sức vì gia đình...” Ôn Thiều Cảnh nghẹn ngào, từng tiếng như đứt từng khúc ruột: “Cớ gì con đã vất vả như vậy, phụ mẫu còn muốn bán con cho lão ấy? Cũng may lão ấy lòng dạ thiện lương.”
“Chẳng phải đó là việc một đứa con nên làm hay sao? Ngươi nhìn mấy nhà khác thử xem!” Phụ nhân trừng mắt, cố ý bỏ qua câu sau: “Mau theo ta về!”
Giang Vân Dịch nhìn Ôn Thiều Cảnh, lúc này hắn ta cũng chẳng rõ nàng nói thật hay giả, nhưng cảnh tượng trước mắt lại chẳng giống diễn trò chút nào. Biểu cảm trên mặt đôi phu phụ kia đến hắn ta còn thấy rợn người, hắn ta vô thức tiến lên chắn trước mặt Ôn Thiều Cảnh.