Ôn Thiều Cảnh không thèm đáp.
Ba người bước vào gian phòng. Giang Vân Dịch rất muốn kể hết “tội trạng” của Ôn Thiều Cảnh, nhưng khổ nỗi mở miệng không được, lời nói tắc nghẹn trong cổ.
“Sao hôm nay đệ kỳ cục thế?” Thiệu Hi khẽ cau mày, nhìn Giang Vân Dịch với vẻ chán ghét: “Nửa câu cũng không mở miệng. Còn vị cô nương này là ai? Chẳng lẽ đệ lại ăn hϊếp người ta?”
Giang Vân Dịch: “...”
“Chuyện là... Là như thế này.” Ôn Thiều Cảnh ngồi trong góc chậm rãi lên tiếng.
Cảm giác ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, nàng cúi đầu một chút, nở một nụ cười chua xót.
Giang Vân Dịch: [?]
Giang Vân Dịch: [Mình bị ma che mắt rồi sao?]
Hắn ta nhớ rõ ràng khi truyền tin, chỉ viết vỏn vẹn năm chữ “gặp yêu nhân, đến nhanh”.
Nhưng từ lúc vào phòng tới giờ, ba người kia không ai tỏ ra khác thường, hiển nhiên thông minh hơn hắn ta nhiều.
Lúc nghe thấy mấy chữ kia, Ôn Thiều Cảnh suýt nữa tung một cước cho hắn ta bay thẳng ra ngoài, may mà nàng lý trí còn nhịn được.
“Giang công tử nói ta... Ta là kẻ xấu...” Ôn Thiều Cảnh mím môi: “Nhưng huynh ấy không dám chắc, nên muốn nhờ các vị nhìn giúp.”
Hai tay nàng đan vào nhau, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhuốm đầy mê mang và bi ai: “Từ nhỏ phụ mẫu đã không thương ta, chỉ cưng chiều đệ đệ. Là do ta có vấn đề sao? Nhưng ta thật sự chưa từng làm điều gì sai trái cả.”
Giang Vân Dịch tức muốn mắng, nhưng không thể mở miệng, đến biểu cảm cũng bị khống chế, chẳng biểu hiện được nét giận dữ hay hoảng loạn gì.
“Ta vừa mới trốn khỏi nhà.” Ôn Thiều Cảnh ngước mắt nhìn ba người, giọng nghẹn ngào, thân thể gầy yếu vì thiếu ăn khẽ run lên, đôi mắt hoe đỏ: “Vậy... Ta thực sự là kẻ xấu ư?”
Thiệu Hi nhìn sang Giang Vân Dịch, sắc mặt càng lúc càng đen, rốt cuộc không nhịn được, vỗ mạnh lên đầu hắn ta: “Đệ ăn nói với cô nương nhà người ta như vậy đấy à?”
Giang Vân Dịch: “...”
Không nói được, đành im lặng mặc định. Hắn ta chăm chú nhìn Ôn Thiều Cảnh, muốn xem nàng còn dám bịa ra chuyện gì nữa.
“Đưa tay cho ta, không cần sợ.” Giang Thừa Tự vươn tay về phía nàng.
Ôn Thiều Cảnh nhìn đối phương một lúc mới nhẹ nhàng đưa tay ra. Trên tay nàng chi chít vết chai do lao động và sẹo do lạnh cước nứt nẻ, vừa thô ráp vừa xấu xí, chẳng giống tay thiếu nữ mười bốn tuổi, mà giống tay bà lão bảy mươi hơn.
Trước đó Giang Vân Dịch chưa để ý đến tay nàng, lúc này bất chợt nhìn thấy, nhất thời ngây ra, trong lòng dâng lên cơn kinh ngạc. Ai lại độc ác đến thế, dám hành hạ nàng đến mức này?
Giang Thừa Tự nhanh chóng giấu đi nét kinh ngạc, dịu dàng nắm lấy tay Ôn Thiều Cảnh rồi nhắm mắt lại. Ôn Thiều Cảnh lập tức cảm thấy một luồng khí ấm áp theo đầu ngón tay lan tỏa khắp toàn thân. Nàng đoán đối phương đang kiểm tra xem nàng có bị đoạt xác hay không. Hẳn là người này có pháp bảo gì đặc biệt nên mới dám kiểm tra trực tiếp.
“Đừng căng thẳng.” Thiệu Hi vỗ vai Ôn Thiều Cảnh: “Đệ ấy còn đáng tin hơn Giang Vân Dịch nhiều.”
“Hử.” Giang Vân Dịch khẽ hừ mũi.
Ôn Thiều Cảnh vừa định mở miệng, thì hai người nọ xông thẳng vào phòng không báo trước.
“Con tiện nhân kia, ngươi còn dám chạy?”
Ôn Thiều Cảnh lập tức bật dậy, sắc mặt kinh hoảng. Nàng hất tay Giang Thừa Tự ra, trốn sau lưng Thiệu Hi và Giang Vân Dịch, suýt nữa còn bị chân ghế vấp ngã.
Nàng còn lo bản thân chưa đủ đáng thương, nào ngờ “trợ lực” đã tới nhanh như vậy.