Ôn Thiều Cảnh đã thu thập đủ toàn bộ thông tin cần thiết, nàng đứng dậy phủi bụi trên y phục, liếc qua Giang Vân Dịch vẫn còn nằm bất động dưới đất: “Dậy đi.”
Vận khí của nàng coi như không tệ. Giang Vân Dịch là đệ tử nội môn của Phục Thiên Tông, lại xuất thân danh môn nên hắn ta biết được rất nhiều chuyện hữu dụng.
Giang Vân Dịch chau mày, định nói bản thân không thể động đậy, nào ngờ chỉ chớp mắt, thân thể hắn ta liền dùng một tư thế hết sức quỷ dị bật dậy. Hắn ta cảm nhận rõ rệt từng cơn đau do thân thể gượng gạo mang đến, nhưng lại hoàn toàn không kiểm soát nổi bản thân.
Hắn ta bắt đầu hoảng hốt, thứ tà thuật quỷ quái gì thế này? Chưa từng thấy qua! Lúc này hắn ta bỗng thấy hối hận vì đã gọi người tới, lỡ đâu đối phương không đánh lại nữ ma đầu thì sao?
Giang Vân Dịch bước đi cứng đờ phía sau Ôn Thiều Cảnh, tuy mỗi bước vững vàng không khác gì người thường, nhưng thực chất như con rối bị điều khiển.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi.” Ôn Thiều Cảnh thản nhiên lên tiếng, nghiêng đầu liếc hắn ta: “Ta cũng chẳng phải lão yêu bà gì hết, năm nay ta đúng mười bốn tuổi.”
“Ta không tin.”
“Đó là việc của ngươi.” Ôn Thiều Cảnh điềm đạm đáp.
Giang Vân Dịch tức đến nghẹn họng, từ nhỏ đến lớn hắn ta ngang ngược đã quen, lần đầu tiên bị đè ép tới mức ngay cả mắng chửi cũng chẳng thốt ra nổi.
Ôn Thiều Cảnh vẫn ung dung. Việc trên người nàng có nhiều tơ nhân quả không phải điều gì đáng ngại. Bởi vì nàng không đoạt xác, mười bốn năm sống trước đó đều tra được rõ ràng. Nếu thật sự bị tra hỏi, chỉ cần bảo bản thân không biết là xong. Tuy giới tu chân có thuật tra hồn, nhưng phép này dễ xảy ra phản phệ, người tu chính đạo không mấy khi sử dụng.
Nếu lần này nắm được cơ hội, theo bọn họ tiến vào giới tu tiên, nàng sẽ không cần tự mình tìm đường nữa.
“Còn bao lâu thì bọn họ tới?”
“Một nén hương, bọn họ có phù truyền tống, chắc giờ đã đến trấn này rồi.” Giang Vân Dịch nghiến răng: “Ngươi đã hạ loại chú gì lên người ta vậy?”
“Sao có thể dễ dàng nói cho ngươi nghe được hả?” Ôn Thiều Cảnh mỉm cười.
Tác dụng của phù trói buộc phù cao cấp là ba ngày, trong khoảng thời gian đó quyền kiểm soát thân thể Giang Vân Dịch sẽ do nàng nắm giữ. Nàng có thể tạm trao quyền đi, hoặc tùy lúc thu về. Nguyên lý của loại phù này cũng giống như một con rối có dây điều khiển.
Cả hai cùng ngồi đợi tại một trà lâu. Ôn Thiều Cảnh mở cửa sổ, dõi mắt xuống dưới. Quả nhiên vừa tròn một nén hương, ba người rõ ràng không thuộc nơi phàm trần này xuất hiện.
Phục Thiên Tông nổi danh với kiếm pháp, đa phần là kiếm tu. Cặp nam nữ đeo kiếm hẳn là sư huynh và sư tỷ của Giang Vân Dịch, thân hình thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng. Người còn lại nhìn qua yếu ớt như gió thổi là ngã, chắc là tiểu cữu cữu trong lời hắn ta nói.
Cả ba trông đều vào khoảng hai mươi tuổi, dĩ nhiên chỉ là dung mạo, tuổi thật chẳng ai đoán được.
Người tu chân ít khi lui tới phàm giới, lần này bọn họ tới là nhận lời nhờ cậy của Hoàng đế Nam quốc, phụng chỉ bắt giữ yêu vật ẩn thân trong lãnh thổ Nam quốc.
Giang Vân Dịch vì “vướng chân” nên không cùng ba người kia hành động. Tất nhiên, theo lời hắn ta thì mình là người đi thăm dò trước.
“Tiểu cữu cữu, sư huynh, sư tỷ!” Vừa lấy lại được quyền khống chế thân thể, Giang Vân Dịch lập tức nhảy dựng, giơ tay gọi lớn, rồi quay sang liếc nhìn Ôn Thiều Cảnh hạ giọng: “Phục Thiên Tông và Thiên Toán Các không phải nơi ngươi có thể đυ.ng vào.”