“Cô không sao chứ!” Thiếu niên cuối cùng cũng chạy đến gần.
Phù trói buộc, phù chân ngôn.
Chỉ trong vòng ba mươi giây, thiếu niên đã bị nàng ghì chặt dưới đất.
“Ngươi tên gì? Thuộc tông môn nào?”
“Giang Vân Dịch, Phục Thiên Tông.”
Giang Vân Dịch: "?"
“Ngươi đã làm gì ta? Quả nhiên ngươi là yêu nữ!” Giang Vân Dịch trừng to mắt, muốn vùng vẫy. Song thân thể như bị quấn chặt trong chăn bông, đến linh căn cũng bị phong tỏa, không thể vận dụng pháp lực .
“Theo dõi ta làm gì? Sao lại gọi ta là yêu nữ?” Ôn Thiều Cảnh truy vấn.
Giang Vân Dịch rất không cam tâm, nhưng miệng vẫn tự động trả lời: “Trên người ngươi quấn đầy tơ nhân quả, tựa như tằm nhả kén, hơn nữa màu sắc rất xấu tất đã làm nhiều việc ác.
Ngươi chính là lão yêu bà chiếm xác người khác! Nếu thật sự chỉ là tiểu cô nương mười bốn tuổi, sao lại có thứ tơ nhân quả dày đặc tới vậy?”
Ôn Thiều Cảnh thoáng kinh ngạc, tay lập tức bịt chặt miệng hắn ta lại, bởi nàng đoán chắc sau khi trả lời, hắn ta sẽ còn buông lời mắng chửi tiếp.
Theo lẽ thường, kẻ thực hiện nhiệm vụ khi nhập thế giới mới sẽ xoá hết nhân quả cũ, chỉ giữ lại số ít liên quan tới thân phận hiện tại. Nhưng rõ ràng nơi này không giống thế giới bình thường. Hơn nữa nàng từng xem qua ký ức mười bốn năm qua của nguyên chủ, đích xác không thể có loại nhân quả như kén tằm ấy.
“Nếu đã nhận ra ta là kẻ xấu, vậy vì sao nghe thấy giọng ta lại chạy tới?” Ôn Thiều Cảnh buông tay ra.
“Ta sợ mình nhìn lầm.” Giang Vân Dịch đáp xong liền cảm thấy mất mặt, lần này câm như hến.
Khó trách hành động của hắn ta lúc nào cũng mâu thuẫn.
“Vậy tức là ngươi chẳng tin vào bản lĩnh của chính mình, thế mà lại buông lời ác độc như vậy, không thấy bản thân có lỗi sao? Còn tùy tiện nói xằng với bá tánh, ta thấy ngươi mới là đại ác nhân thì có.” Ôn Thiều Cảnh tiếp tục truy vấn, búng mạnh lên trán hắn ta, lập tức để lại một vết đỏ hằn: “Ngươi có gọi người khác tới rồi đúng không?”
“Có, ta đã truyền tin cho tiểu cữu cữu của ta, người sẽ sớm tới nơi.” Giang Vân Dịch đáp, trong giọng mang theo vài phần đắc ý: “Tiểu cữu cữu ta là thiên tài ngàn năm có một của Thiên Toán Tông, nhất định có thể nhìn thấu chân tướng của ngươi.”
Rồi còn vội vã biện minh: “Ta không hề nói xằng với người khác đâu! Mệnh cách bọn họ còn dễ coi hơn ngươi nhiều! Ta đâu phải loại thầy bói lừa đảo đầu đường!”
“Sư huynh và sư tỷ ta cũng đang ở cùng tiểu cữu cữu, đợi bọn họ tới, có thể lập tức bắt ngươi. Đồ yêu nữ tà đạo!”
“Vậy ta có nên gϊếŧ ngươi diệt khẩu luôn không?” Ôn Thiều Cảnh lạnh lùng nói.
Giang Vân Dịch: "..."
Ôn Thiều Cảnh rút ra cấm ngôn phù cao cấp: “Từ giờ ngươi không thể tiết lộ bất kỳ điều gì về cuộc đối thoại hôm nay, cũng không được phép nói xấu ta.”
“Sao có thể...” Giang Vân Dịch bật cười khinh bỉ.
Ôn Thiều Cảnh lười đôi co, dù sao lát nữa hắn ta sẽ rõ ngay thôi.
Vì đã dùng chân ngôn phù cao cấp, nên nàng tranh thủ hỏi hết những thông tin quan trọng về thế giới này và các sự kiện lớn mấy năm gần đây.
Giữa lúc đó, có hai người qua đường tò mò ghé qua. Ôn Thiều Cảnh dùng tay áo che mặt Giang Vân Dịch lại, dịu dàng cười nói: “Ca ca ta uống say, ngủ một chút rồi sẽ ổn thôi.”
Ai nấy đều tin sái cổ, thậm chí còn hỏi nàng có cần giúp đỡ gì không, còn tiện mồm mắng Giang Vân Dịch vài câu.
Giang Vân Dịch: [Tuyệt vọng không nói nên lời.]