“Ây da, tiểu cô nương, mau đi thôi, đừng nghe hắn nói bậy, cẩn thận bị lừa đấy. Tên lừa đảo kia hôm qua vừa lấy mười lượng bạc của người ta, vẽ phù trừ tà gì đó, kết quả giờ người ta vẫn còn hôn mê trong nhà.”
“Thật hay giả vậy? Chẳng phải là mưu tài hại mạng sao? Nhà nào thế?”
“Triệu gia đó.”
“Người Triệu gia kia chẳng phải đã hôn mê ở nhà từ lâu rồi sao?”
Toàn bộ miếng vải trắng che mắt thiếu niên đã bị máu thấm đỏ, huyết dịch dư thừa theo mép vải trượt dọc xuống hai gò má, chẳng mấy chốc đã thấm ướt y bào.
“Không lẽ đang định giở trò ăn vạ chăng? Tuổi còn nhỏ mà đã lắm mưu nhiều kế thế này, chỉ vì chút bạc lẻ.”
“Đây là trò ảo thuật gì vậy? Máu chảy thật thế sao? Thật hay giả?”
Ban đầu, người vây quanh còn chỉ thì thầm to nhỏ, sau lại càng nói càng lớn tiếng.
Hai người trong cuộc vẫn im lặng, song sắc mặt của Ôn Thiều Cảnh thì dần tái nhợt như bị dọa sợ. Tuy thực ra trong lòng nàng chẳng hề gợn sóng, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ.
Thiếu niên thi triển một đạo “thuật tịnh thân”, miếng vải trắng lập tức sạch sẽ trở lại, nhưng chỉ thoáng chốc đã thấm đẫm máu lần nữa, khiến đám đông kinh ngạc hô lên.
“Đợi khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì hãy tới tìm ta, ta không kham nổi chậu nước nữa rồi.” Ôn Thiều Cảnh cất giọng run rẩy, sau đó lập tức xoay người bước vào phòng.
Tuy nàng cũng tò mò không biết rốt cuộc hắn ta muốn nói điều chi, nhưng đợi mãi cũng thấy phiền lòng.
Chỉ sau một khắc, thiếu niên như bị rút cạn sức lực, đổ người ngồi phịch xuống ghế.
Hắn ta tựa tay lên bàn, run rẩy lôi từ trong túi áo ra một ngọc bài, vội vã viết mấy hàng chữ, trên ngọc bài thoáng hiện một đạo linh quang.
Khi Ôn Thiều Cảnh rửa mặt xong xuống lầu, đám người hiếu kỳ đã tản đi, khách điếm chợt trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Trong góc khuất, thiếu niên kia vẫn ngồi đó, khi thấy nàng bước xuống thì lập tức quay đầu nhìn sang.
Dù mắt hắn ta bị che kín, Ôn Thiều Cảnh vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực đang dán chặt vào mình.
Nàng gọi một bát cháo loãng cùng ít rau dưa và một chiếc bánh bao thịt, rồi chọn chỗ xa thiếu niên nhất để ngồi xuống, lặng lẽ dùng bữa.
Nàng cho rằng thiếu niên sẽ tới bắt chuyện, nào ngờ hắn ta chỉ ngồi nguyên tại chỗ, nhìn nàng không chớp mắt.
Khi Ôn Thiều Cảnh trả phòng rời đi, hắn ta cũng lẳng lặng theo sau, vẫn không mở miệng, chỉ giữ một khoảng cách không gần không xa.
Ôn Thiều Cảnh: "..."
E rằng đã gặp phải kẻ cuồng bám đuôi.
Ôn Thiều Cảnh mở kho đạo cụ nhiệm vụ ra kiểm tra, lượng tồn kho thật khiến người ta tuyệt vọng. Nếu có thể liên lạc lại với hệ thống, nàng nhất định sẽ chất đầy kho cho bằng được.
Chỉ còn lại ba tấm lôi phù, năm tấm phù trói buộc, ba tấm cấm ngôn phù cao cấp, năm tấm chân ngôn phù cao cấp, một tấm sát tuyệt phù.
Ôn Thiều Cảnh hơi nghiêng đầu, lén dùng ánh mắt liếc người phía sau, rồi đột ngột gia tốc rẽ vào một con hẻm nhỏ. Hẻm rất hẹp, chất đầy tạp vật, thân thể nàng nhỏ nhắn nên dễ dàng ẩn nấp sau đống đồ vật.
Nàng biết đối với người có tu vi, kiểu trốn này chẳng khác nào vô dụng.
Nhưng với một tiểu cô nương mười bốn tuổi, chẳng có chút tu vi nào thì biết làm gì khác chứ?
Người kia dường như đang do dự điều gì, mãi một lúc sau mới lần theo vào hẻm.
“Ta... Ta không có ác ý.” Hắn ta đứng ở đầu hẻm, lên tiếng, giọng run run.
Ôn Thiều Cảnh: "?"
Cảm giác sự tình không giống như nàng dự liệu.
Nàng khẽ nhíu mày giả vờ trượt ngã, bật ra tiếng kêu hoảng hốt rồi khẽ nấc khóc.