Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Chương 1.3: Ác nữ không thể làm Thánh mẫu

Ôn Thiều Cảnh dừng chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn cánh cổng đóng kín của Ôn gia, khẽ nheo mắt, đoạn cưỡi lừa rời khỏi thôn làng.

Dựa theo ký ức mơ hồ của nguyên chủ, nàng đến trấn nhỏ gần đó nghỉ chân một đêm. Dự định ngày mai mua bản đồ, tìm hiểu thêm tin tức rồi mới tính tiếp.

Chuyện “làm sao nguyên chủ tới được giới tu tiên” trong kịch bản viết vô cùng mơ hồ, nàng cần phải tự mình suy đoán.

Tuy không có nhiệm vụ rõ ràng, nhưng việc bước vào giới tu tiên là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Sáng hôm sau, Ôn Thiều Cảnh bị tiếng ồn ào dưới lầu quán trọ đánh thức. Nàng mở cửa phòng, vừa gọi tiểu nhị mang nước rửa mặt, vừa tò mò nhìn xuống dưới lầu, nơi đám đông đang tụ họp vì một thiếu niên.

Thiếu niên kia vận bạch y, vạt áo ẩn hiện kim tuyến dưới ánh nắng. Trên mắt hắn ta quấn một dải lụa trắng, da dẻ trắng bệch gần như trùng với màu vải, chỉ có đôi môi đỏ như máu làm điểm nhấn nổi bật.

Hắn ta ngồi ngay giữa đám đông, bất động như núi.

Nếu không mở miệng, thì quả thực phong tư xuất trần như tiên nhân giáng thế, tiếc rằng hắn ta lại nói mấy lời xúi quẩy.

“Nếu ngươi cứ mãi trụy lạc chốn phong trần, thì chắc chắn không sống quá hai mươi lăm tuổi. Nhìn xem bước chân ngươi loạng choạng thế kia. Hửm? Ngươi bảo mình đoan chính? Ta che mắt chứ không mù thật đâu.”

“Con ngươi? Mệnh cách chẳng khác ngươi bao nhiêu, ngươi thế nào thì nó sẽ y như vậy.”

“Vị hôn phu của ngươi chẳng phải người đàng hoàng, bên ngoài còn nuôi tình nhân và con riêng.”

“Tin hay không thì tùy, ta chỉ nói sự thật.”

...

“Chậc, mấy hôm nay ngày nào người này cũng tới, ngày nào cũng bị đánh, hôm nay lại tới nữa.” Tiểu nhị mang nước lên, thấy Ôn Thiều Cảnh đang chăm chú nhìn xuống liền thấp giọng giải thích.

“Vậy cũng thú vị đấy.” Ôn Thiều Cảnh cười nhạt đáp lời.

Nàng đã trải qua vô số thế giới nhiệm vụ, cũng gặp không ít kẻ kỳ quái, người này còn chưa phải quái dị nhất.

Ôn Thiều Cảnh đỡ lấy chậu nước, đang định xoay người trở vào phòng thì bên dưới truyền đến tiếng gọi lớn: “Vị cô nương trên lầu, xin hãy dừng bước.”

Ôn Thiều Cảnh khựng lại, khẽ quay đầu.

“Phải, chính là cô đấy. Xin để ta nhìn thêm chút nữa.” Tuấn lang hít sâu một hơi.

Ôn Thiều Cảnh xoay người lại hoàn toàn, đứng trên cao cúi mắt nhìn xuống. Nếu kẻ đó dám nói lời xúc phạm, chậu nước trên tay nàng chắc chắn sẽ bay thẳng vào đỉnh đầu hắn ta.

Người kia đứng dậy, hé môi như muốn nói gì, nhưng rất lâu sau vẫn không thốt nên lời. Chỉ thấy tấm vải trắng che mắt hắn ta dần nhuốm sắc máu.

Ôn Thiều Cảnh: “WTF?”