Vài hôm trước, phụ mẫu nàng ta vì mười lượng bạc mà đồng ý gả nàng ta cho một lão già tuổi còn lớn hơn cả tổ phụ đã khuất, chính là lão già đang nằm bất tỉnh dưới đất kia.
Thật ra, năm ngoái nguyên chủ từng được một tu sĩ lánh xuống phàm giới để ý. Đối phương đưa cho nàng ta một tấm lệnh bài, nói rằng có thể dùng nó để trực tiếp nhập môn vào Túng Sơn tu hành, không cần tham gia khảo thí.
Thế nhưng về sau, tấm lệnh bài lại bị thanh mai trúc mã của nàng ta lừa mất. Kẻ đó dựa vào lệnh bài trở thành tu sĩ, đi rồi thì thôi, cũng chẳng quay đầu lại giúp nàng ta một phen.
Đến khi nguyên chủ vất vả muôn phần mới tu thành tu sĩ, hai người lại gặp nhau. Thế nhưng nàng ta không hề trách cứ, ngược lại còn dễ dàng tha thứ.
Tất nhiên, nguyên chủ không chỉ mềm lòng một lần.
Nàng ta từng dâng ba giọt máu tim để tái tạo linh căn cho đệ đệ, giúp một kẻ vô dụng có tư cách tu luyện, rồi còn tặng cho hắn ta linh kiếm thượng phẩm do nàng ta liều mạng tìm được.
Nàng ta tha thứ cho đạo lữ phản bội mình, còn cả sư muội chen chân vào chuyện tình cảm, thậm chí còn tự tay may hỉ phục giúp sư muội. Nàng ta từng cắt thịt để cứu kẻ thù một lòng muốn đoạt mạng nàng ta.
Đặt mình vào vai một đại ác nhân, Ôn Thiều Cảnh thật sự không sao hiểu nổi cái loại “Thánh mẫu” như thế.
Nếu những chuyện ấy xảy ra với nàng, nàng đã sớm một đao tiễn kẻ đó đi đầu thai, coi như ban cho hắn ta ân huệ không cần chịu khổ.
Thế nhưng nguyên chủ đã làm nhiều việc như vậy, kết cục lại chẳng ra làm sao. Trong một lần lịch luyện, nàng ta bị người đẩy xuống Ma Uyên, bị ma tộc xé xác, chết không toàn thây.
Ôn Thiều Cảnh lần theo ký ức nguyên chủ tìm tới chiếc rương đựng y phục, chọn ra bộ sạch sẽ vừa người nhất để thay.
Lưỡi liềm đặt ngang cổ lão già kia mấy lượt, cuối cùng nàng vẫn không ra tay. Nàng dùng một tấm đạo cụ xóa mờ ký ức, sửa đổi ký ức lão thành tự nguyện đưa tiền cho nàng rồi thả nàng đi.
Hiện tại vẫn còn ở phàm giới, nơi đây chính là xã hội phong kiến thường tình, mang danh án mạng trên người thì phiền toái lắm.
Ôn Thiều Cảnh thu dọn hành lý, cầm theo tiền bạc rời khỏi cửa, tiện tay dắt theo con lừa nhỏ buộc trong sân.
Lúc đi ngang qua Ôn gia, nàng không nhịn được, lại dùng thêm một tấm đạo cụ nữa, khiến ruộng đất nhà họ tiêu điều chẳng thể canh tác trong mười năm, còn thả luôn đám gia súc mà họ nuôi nhốt.
Hiện tại chỉ có thể làm đến thế. Ban đầu nàng vốn định trực tiếp giáng lôi đánh sập nhà, song nghĩ lại thì dùng một đạo lôi phù với hạng người này thật quá phí phạm.