Ôn Thiều Cảnh nâng nhẹ lưỡi liềm trong tay, liếc mắt nhìn kẻ đang quỳ trước mặt, đoạn vung tay chém xuống. Lưỡi liềm sắc lạnh rít qua trong gió, khi chỉ còn cách gò má lão nhân một tấc thì đột ngột dừng lại. Nàng khống chế lực đạo vô cùng chuẩn xác, lưỡi đao chỉ vừa vặn xé rách một đường trên mặt lão, để lại một vệt máu mảnh như tơ.
Từng giọt máu nhỏ li ti từ miệng vết thương rỉ ra.
Lão nhân kinh hãi nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt run lên bần bật: “Tiền... Tiền đều ở đây cả rồi, hết thật rồi. Nữ Diêm Vương à, là phụ mẫu người bán người cho ta. Chuyện đó liên quan gì đến ta đâu, muốn trách thì trách họ đi.”
“Ta tự nguyện sao? Kẻ bỏ tiền mua ta chẳng phải chính là ngươi ư? Ngươi không ép ta, họ sẽ bán ta đi sao? Ngươi nói xem, ngươi có liên quan không?” Ôn Thiều Cảnh ném xuống ba đồng tiền, đồng tiền lăn một vòng trên nền đất, rồi dừng lại bên chân lão nhân: “Hôm nay tâm tình ta tốt, để lại cho ngươi ít bạc làm tiền chôn cất.”
Dứt lời, nàng vung chuôi đao quất thẳng vào sau gáy lão. Lão nhân chưa kịp phản ứng đã ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Xúi quẩy.” Ôn Thiều Cảnh cúi đầu liếc qua bộ hỉ y đỏ rực trên người, sắc mặt lộ vẻ ghê tởm. Nghĩ đến những thủ đoạn tàn độc lão đã dùng để hành hạ nguyên chủ, nàng chỉ thấy buồn nôn.
Nàng quét mắt nhìn quanh căn phòng, nhíu mày. Rõ ràng nàng đã giao nộp đủ năm triệu điểm để nghỉ hưu, cớ sao lại bị đưa vào thế giới nhỏ nữa? Nàng thử gọi hệ thống mấy lần, song không nhận được hồi đáp nào.
Thông tin về cốt truyện và nhân vật nơi đây đã tự động hiện lên trong đầu ngay khi nàng nhập vào thế giới.
Trước đây chưa từng như vậy, mọi thứ đều toát lên vẻ quỷ dị khó lường.
Kho chứa đạo cụ của nhiệm vụ giả vẫn còn mở được, nhưng xưa nay nàng chẳng có thói quen tích trữ đạo cụ, hiện tại trong kho chỉ còn sót lại vài tấm thẻ. Cũng may đây là thế giới tu tiên nên cũng ít khi cần dùng đến đạo cụ hiện đại.
Ôn Thiều Cảnh hơi cau mày.
Nhân vật mà nàng đang đảm nhiệm hiện tại cũng như mạch cốt truyện của nhân vật này hoàn toàn trái ngược với vai trò nữ phụ ác độc mà nàng vốn quen thuộc. Dù không bị buộc phải đi đúng theo cốt truyện ban đầu, nhưng chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nghẹn họng, buồn bực dâng lên, nuốt không trôi, cũng chẳng khạc ra được.
Đây là một thế giới tu tiên. Nguyên chủ tên là Ôn Chiêu Đệ, mười bốn tuổi, có một đệ đệ nhỏ hơn tám tuổi. Từ nhỏ nàng ta đã bị người nhà bóc lột như một nô ɭệ không công.