Ác Nữ Xuyên Sách, Vô Tình Hóa Bạch Nguyệt Quang

Chương 5.2: Muội tên là Ôn Thiều Cảnh

Ôn phụ còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đã kề ngay cổ, là của vị sư huynh vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ. Lần này hắn ta vẫn chẳng nói một lời, chỉ dùng ánh mắt và lưỡi kiếm lạnh buốt ép lui Ôn phụ.

Trước lưỡi kiếm và sức mạnh không thể nắm bắt, mọi sự can đảm của Ôn phụ và Ôn mẫu lập tức tan biến. Trước đó họ chỉ mạnh miệng vì Giang Thừa Tự chưa hề thể hiện sát khí, bản chất chẳng qua là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Không khí chợt trở nên ngưng trệ, đám người xung quanh cũng dần im lặng. Chỉ có Ôn Khải Chu không biết sống chết, muốn chạm vào thanh kiếm của vị sư huynh kia. Vì vóc người thấp bé, nên chẳng với tới.

“Đẹp quá! Phụ mẫu ơi, con cũng muốn có!” Ôn Khải Chu kéo tay áo Ôn mẫu, gào lên. Ôn mẫu còn đang sững sờ, nhất thời không đáp lại.

Thấy không ai để ý, hắn ta lập tức gào khóc ăn vạ. Chuyện này hắn ta làm không ít lần, mỗi lần đều có được thứ mình muốn, song lần này thì chẳng ích gì.

Ôn Thiều Cảnh thầm nghĩ, chẳng rõ đôi phu phụ kia nuôi con kiểu gì. Dù biết trẻ con sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện, nhưng thái độ vô cảm trước bầu không khí lúc này cũng quá đáng.

Ôn mẫu nhìn con rồi lại nhìn những ánh mắt châm chọc xung quanh, đành cúi người bịt miệng hắn ta, toan bế đi. Song Ôn Khải Chu vùng vẫy dữ dội.

“Đừng khóc nữa, về sau mẫu thân sẽ mua cái khác cho con.” Ôn mẫu ghé sát tai hắn ta thì thầm, sợ hắn ta lại chọc giận người nào đó.

Mãi cho tới khi đoàn người rời khỏi, tiếng khóc của Ôn Khải Chu vẫn còn văng vẳng phía sau.

“Tại sao con nha đầu thối kia được đi! Con không được đi! Con cũng muốn làm tiên nhân!”

“Mẫu thân nói những thứ tốt nhất trong nhà đều là của con mà! Tại sao nàng ta được làm tiên nhân, con lại không?”

“Con cũng muốn! Con cũng muốn!”

...

Ôn Thiều Cảnh hơi nghiêng đầu, Thiệu Hi tưởng nàng buồn lòng, liền đưa tay che tai nàng, kéo đầu nàng về phía trước: “Muội muội phải nhìn về phía trước, đừng để tâm đến bọn họ. Họ đã không còn liên quan gì đến muội nữa. Chờ đến khi muội sống đến trăm tuổi, nhìn lại sẽ thấy, họ sớm đã hóa thành bụi đất.”

“Không ngờ đấy, Thiệu sư tỷ cũng có lúc dịu dàng thế này?” Giang Vân Dịch quay đầu trêu chọc: “Mặt trời mọc đằng tây rồi chắc?”

Thiệu Hi trừng mắt: “Đệ mà là nữ tử, ta cũng dịu dàng! Biến! Đừng làm phiền ta dỗ muội muội. Muội muội có muốn đổi tên không? Cái tên trước đây nghe không hay cho lắm.”

“Vâng, muội đã nghĩ xong rồi.” Ôn Thiều Cảnh khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười thanh đạm: “Ôn Thiều Cảnh. Muội tên là Ôn Thiều Cảnh.”