Tru Tiên - Tích Vân Di

Chương 6: Thiên Hỏa Diệt Sơn - Hồi Kết Của Bạch Trạch

“Lương bổng của ngươi đây, hẹn không gặp lại.” Ngoạn Hình Thiên vừa nhận được tiền, ngay lập tức đã rời khỏi Kim Ô Điện. Hắn rời đi rất nhanh, rất dứt khoát, hoàn toàn không có chút gì là hối hận. Hắn từ bỏ rồi, nhưng thứ hắn từ là nơi nguy nga tráng lệ kia. Kim Ô Điện, biểu tượng của Thiên Linh Quốc và cũng là nơi đám tu sĩ muốn đặt chân đến.

Thực ra người đến đều là con cháu quyền quý, rất ít kẻ mạnh thực sự được trọng dụng ở đây. Họ đều ngấm ngầm hiểu, nếu thực sự Kim Ô Điện là chỗ tốt, vậy thì đám tu sĩ ngoài kia cũng không chạy theo mấy môn phái lớn, im hơi lặng tiếng trong đó như thể chỉ cần bước chân ra ngoài sẽ bị vật vô hình quấn lấy cổ kéo đi.

Kim Ô Điện… là nơi chôn tử thi.

“Thôi vậy…”

Ngoạn Hình Thiên nhìn lại Kim Ô Điện rồi ngoảnh mặt cất bước về lại núi Bạch Trạch. Trước lúc đó, hắn có ghé qua một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng này nằm ở ngoài rìa địa phận của Cốc Hoằng Đồ, thuộc một trong số ít ỏi những ngôi làng có lịch sử tồn tại lâu đời nhất trong thế gian, gọi là Hắc Thạch Thôn.

Ánh nắng không bao giờ có thể chạm tới nơi này, bởi sở dĩ, đây vốn không dành cho con người trú ngụ. Chung quanh đều là rừng chết, thú rừng, chim muông, động vật nhỏ… tất thảy bọn chúng không dám bén mảng tới chứ đừng nói sinh sống ở đây.

Không có nguồn thức ăn, dân làng có thể trụ lại đây đã là kỳ tích rồi.

Nhìn quanh, những ngôi nhà ở đây đều được rợp bằng đá đen thô ráp, mái lợp lá khô. Trên tường là vô số vết rạch giống như vết cào của ma thú, trải dài từ đầu làng tới cuối làng, gần như mọi nhà đều có vài vết như vậy, cũng có một số nhà lại thoang thoảng mùi tanh nhẹ?

Ngoạn Hình Thiên vô tình phát hiện ra ngôi làng này qua một lần thi hành nhiệm vụ ở Hán Án Xuyên. Vì nổi hứng thú, hắn đã quyết định nghỉ chân tại nơi đây. Ban đầu, Hình Thiên đã nghĩ hắn sẽ không được chào đón, nhưng ngược với suy nghĩ của hắn, dân làng đối với hắn không hề có chút phòng bị, ngược lại còn hoan nghênh tiếp đón nồng hậu. Hình Thiên lần đầu tiên được đối tốt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đặc biệt với nơi đây.

Bọn họ không hề xem thường hắn, thậm chí còn khích lệ hắn khi biết hắn từ ma nhân tu thành chính quả.

Đây là lần thứ mười Ngoạn Hình Thiên quay lại nơi này, hắn đến để thông báo cho dân làng biết sự thay đổi lần này của hắn. Vẫn là sự tiếp đón nồng nhiệt ấy, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, vậy mà lần này hắn lại cảm thấy khác lạ.

Sự miễn cưỡng, sự mong đợi? Còn có… khinh bỉ?

Là do hắn đã quá đa nghi hay lòng người đã thay đổi.

Hắn không muốn đoán…

“Cậu đúng là may mắn, những người được trực tiếp tham gia hội tế lễ hôm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy.” Trưởng thôn Hắc Thạch nói bằng giọng thều thào, yếu ớt hệt như người sắp chết. Bàn tay già nua của lão nắm lấy bàn tay trái của Ngoạn Hình Thiên, xoa nhẹ sau đó kéo hắn tới gần trại lửa.

Hội tế lễ không có quá nhiều trẻ nhỏ, đa số đều là những người thành niên hoặc lão nhân gia trong làng. Dẫu vậy, không khí không hề có chút ảm đạm, trái lại còn rực rỡ và ồn ào hơn trước. Mỗi nhà đều treo l*иg đèn, giấy hoa và… mặt nạ quỷ?

Ngoạn Hình Thiên có chút bất ngờ. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đó rất lâu, mường tượng ra khung cảnh u ám của Hàn Án Xuyên, nơi mà vô số mặt nạ quỷ được treo lơ lửng ở đó. Cái mặt nạ mà Hắc Thạch Thôn mắc lên, nó giống đến chín phần mười với cái được treo ở Hàn Án Xuyên.

Có thể chỉ là sự trùng hợp, bởi nơi đó con người không thể nào đặt chân tới được, huống chi biết được ở nơi đó ẩn giấu những gì.

“Trường thôn, những chiếc mặt nạ này có ý nghĩa gì vậy?”

Hình Thiên nói nhỏ. Hắn vứt dứt lời, tất cả những con mắt đều đồng loạt hướng về phía của hắn. Trưởng thôn nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mỉm cười nói.

“Nó tượng trưng cho sự bảo hộ mà người đó dành cho làng chúng ta. Chuyện này không tiện nói…”

Tức thì, trưởng thôn đưa tới cho hắn một chén rượu. Ngoạn Hình Thiên đón lấy, một hơi liền uống cạn, chẳng mấy chốc, hắn liền hoà nhập với không khí nhộn nhịp của hội tế lễ, lắng nghe những câu chuyện nhàm chán của các lão nhân gia. Theo thông tin rời rạc mà hắn nắm được, vào thuở xa xưa, người dân ở đây vốn là con cháu của các thương nhân trong thành. Vì chiến tranh loạn lạc, họ đã chạy tới nơi này lánh nạn sau đó dựng làng ở đây.

Qua nhiều lần vào sinh ra tử, họ nhận thấy một điều: Bất kể là ma vật hay ma binh, dẫu chúng có mạnh tới đâu, những sinh vật gớm ghiếc ấy đều không dám bén mảng tới nơi này. Nó giống như có thứ sức mạnh vô hình đe doạ bọn chúng, khiến chúng phải sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Cuộc sống của bọn họ tưởng chừng sẽ an nhiên như vậy mãi mãi, cho tới khi một đứa bé chào đời. Đứa bé đó sức mạnh cực kỳ quái dị… quái dị tới mức khiến người ta cho rằng, nó là quỷ dữ.

Cộp.

“Đến đó được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người quay về nghỉ ngơi đi.”

Ngoạn Hình Thiên đưa tay trái lên miệng vuốt nhẹ, đăm chiêu khá lâu. Trưởng thôn hôm nay rất kỳ quá, mọi lần lão đều sẽ để mọi người trong làng ngân nga những câu chuyện cũ, nhưng khi có ai đó nhắc đến đứa bé kia, lão liền lập tức ngắt lời.

Bí mật sao? Là bí mật gì mới được…

“Tiểu Thiên, cháu cũng mệt rồi đúng không, hôm nay ở lại đây đi.”

Ngoạn Hình Thiên nghe thấy tiếng gọi nhỏ, hắn bỏ tay xuống, cười nhẹ: “Làm phiền trưởng thôn rồi, nghĩa phụ của cháu còn đau ốm, cháu không thể ở lại lâu.”

“Không thể ở lại hôm nay sao, ta có rất nhiều điều muốn nói với cháu.” Trưởng thôn nắm lấy tay áo của Ngoạn Hình Thiên, ánh mắt khẩn thiết, nhất quyết không để hắn rời đi. Hình Thiên cụp mắt, mơ hồ cảm thấy cơ thể nặng trĩu thất thường. Hẳn là hắn đã quá mệt, hoặc lâu ngày chưa ngủ yên giấc nên mới vậy. Hắn đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn là thoả hiệp trưởng thôn.

Ngoạn Hình Thiên không tới nhà của trưởng thôn mà chỉ ngồi lại bên trải lựa, dựa vào tấm gỗ lớn cách đó không xa, khoanh tay lại rồi từ từ chợp mắt.

Hắn buồn ngủ quá…

“...”

!!!

Ngoạn Hình Thiên đột ngột mở mắt, vừa tỉnh dậy đã cầm theo kiếm chạy ra ngoài. L*иg ngực của hắn phát ra một ánh sáng lớn, cứ lập loè mãi không thôi. Hắn vừa chạy vừa liên tục nhìn thứ ánh sáng đang phát ra, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Hình Thiên dùng hết tốc lực, điên cuồng chạy về phía trước. Hắn băng qua sống lớn, chạy qua rừng rậm, liều mạng xông qua biển lửa, cuối cùng cũng về đến nhà của hắn.

Ngoạn Hình Thiên thở mạnh, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, hai mắt mở to.

Núi Bạch Trạch… cháy rồi!

Kẻ nào? Là kẻ nào mà có thể vượt qua tầng tầng kết giới của nghĩa phụ để tiến vào trong, còn đốt cháy cả một ngọn núi lớn như vậy?

Nghĩa phụ của hắn!

Ngoạn Hình Thiên định thần lại ngay trong giây lát, ngay lập tức liền xông xáo phi vào ngọn lửa lớn. Ánh sáng trên tay hắn yếu đi rồi, sáng không nổi nữa, nghĩa phụ của hắn, sư phụ của hắn…

Nhất định sẽ không!

“Sư phụ! Sư phụ! Con…”

Bộp!

Hết chương 6.