Tru Tiên - Tích Vân Di

Chương 5: Ta Mới Là Thiên Tử

Người kia tỏ vẻ hoài nghi nói: “Hắn mạnh đến như vậy sao? Không khoa trương chứ?”

“Ta cam đoan! Ngươi đã từng nghe đến động Sơn Thùy bao giờ chưa? Chính tay tên Ngoạn Hình Thiên đó đã dọn dẹp hải thú ở đó, mà không hiểu vì sao công trạng lại về tay tiểu vương tử nhà họ Lý. Nghe nói… Ngoạn Hình Thiên đã lặng người rất lâu trước điện của Thiên Linh Hoàng, mãi đến mấy hôm sau mới rời đi.”

“Chậc, xem ra là bị đả kích không lớn.”

Cộp.

“Thứ gì vậy?” Một trong hai tên có mái tóc ngả bạc đột nhiên dẫm trúng vật nào đó, cúi người nhặt lên xem thử. Là một miếng ngọc bội khắc hình kỳ lân ngậm đầu rồng, ở giữa là chữ “Phế” được in đậm cực kỳ rõ ràng. Tên tóc bạc kia nhìn theo hướng của miếng ngọc bội, đoán chắc đây là của Ngoạn Hình Thiên làm rơi.

“Có nên trả không?”

“Trả làm gì? Ta còn đang nghĩ không biết nên lấy thứ gì đem đi cược, giờ thì có rồi.” Hắn vui vẻ tung miếng ngọc bội lên không trung, dọc đường cười rộ không ít. Hắn sẽ không ngờ rằng, miếng ngọc bội trong tay hắn chính là thứ khiến đầu hắn lìa khỏi cổ.

“… Rốt cuộc là rơi ở đâu rồi?” Ngoạn Hình Thiên đứng trước tửu lầu rất lâu, đi qua đi lại mãi vẫn không thể tìm thấy miếng ngọc bội, đành bất lực thở dài ra về. Hắn thuê một phòng trọ ngay cách đó hai lý, đợi đến sáng mai dò hỏi tung tích.

Không hiểu sao đêm đó Hình Thiên làm cách nào cũng không thể chợp mắt. Hắn lăn qua lăn lại trên giường giống như con cá nằm trên chảo nóng, mắt mở trừng ra. Hắn ngủ không nổi… hắn vẫn luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy đến, nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được…

Cuộc sống của hắn có bao giờ được yên ổn?

Hắn hoàn toàn không được người đời công nhận, sống như một con chó suốt bao năm qua, nhẫn nhịn chịu đựng, mong một ngày có thể ngẩng cao đầu mà sống.

Ngoạn Hình Thiên trở mình, đăm chiêu nhìn vào lòng bàn tay, rồi lại khẽ chạm vào con mắt trái, giọng hơi lạc đi.

“Nhớ nghĩa phụ quá…”



Bịch!

Ngoạn Hình Thiên đã đem người đến từ sáng sớm, ném mạnh Chẩm Khước Hanh xuống nền đất lạnh lẽo như một món đồ vô giá trị, người hơi cúi xuống trước tầm màn đang che khuất bóng hình cao lớn trong điện, trầm giọng nói.

“Thần đã đem người đến rồi.”

Người trong điện không hề trả lời, Ngoạn Hình

Thiên lại tiếp tục:

“Người muốn xử trí hắn như thế nào?”

“Đó không phải là điều mà thứ như ngươi nên biết.” Thiên Linh Hoàng vén nhẹ tấm rèm, động tác thanh thoát tựa chim én, mắt điểm trang đậm, hiên ngang bước ra với bộ long phượng rực rỡ, trên tay và cổ phủ đầy trang sức lấp lánh. Lão đi đến trước mặt Ngoạn Hình Thiên, giơ tay lên vuốt ve gương mặt thanh tú kia, sau đó…

Chát!

“…”

“Thứ chó như ngươi lại dám phản bội ta? Mấy năm qua hẳn là ngươi bất mãn lắm nhỉ, nên mới to gan dấu nhẹm đi thứ này.” Thiên Linh Hoàng ném miếng ngọc bội vào mặt Ngoạn Hình Thiên. Nó đã bị bóp vỡ từ trước, lại va chạm mạnh nên nứt ra thành nhiều miếng nhỏ, rơi lộp bộp xuống đất.

Ngoạn Hình Thiên hơi cúi mặt, nhìn miếng ngọc bội vỡ vụn dưới chân mình, mắt hắn hơi tối lại. Lần thứ một trăm lẻ năm hắn bị sỉ nhục trước Kim Ô Điện… Miếng ngọc bội này là thứ nghĩa phụ vô cùng trân quý, người giao lại cho hắn với mong ước có thể bảo vệ hắn trong suốt hành trình, thay cho cái thân tàn tạ của người…

Giờ thì huỷ rồi.

Phiền thật.

“Bệ hạ, thần đã làm gì sai sao?”

“Ngươi không biết mình đã phạm phải tội gì à?” Thiên Linh Hoàng phẩy tay, sai lính canh đem người đến. Hai cái tên hôm nọ do Thiên Quan Môn cử đến, một tên bị đánh cho mặt mũi sưng vù, môi rách toạc, máu chảy lênh láng từ trán xuống cổ. Tên còn lại thì thảm hơn, mũi hắn lệch sang một bên, mắt lúc mở lúc không, xương gò má thì biến dạng, máu khô thành một cục lớn trên trán, trông cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ quỳ rạp dưới đất, run rẩy nhìn Thiên Linh Hoàng. Ngoạn Hình Thiên mặt không biểu cảm nhìn chúng, chỉ nghĩ thầm miếng ngọc bội của hắn là do chúng trộm mất. Hắn hoàn toàn không biết ý nghĩa đằng sau miếng ngọc bội này, cho đến khi hắn nghe thấy Thiên Linh Hoàng gọi cái tên: Ngoạn Thuẫn Doanh!

Hình Thiên quay phắt lại, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lão ta.

Nghĩa phụ? Lão ta biết tên người?

“Cô Nguyệt Trường Phong Ngoạn Thuẫn Doanh! Người đã lấy trộm lệnh bài và ngọc bội của Tiên Linh Hoàng, cả gan phản bội lại Thiên Linh Giới, gϊếŧ hại vô số người dân vô tội, giờ lại dưỡng ra cái thứ ma đạo như ngươi, quả thực… tội đáng muốn chết!”

Bộp!

Trong khoảnh khắc đó, Ngoạn Hình Thiên đột nhiên nổi điên lên. Hắn hệt như mãnh hổ xuống núi, khí thế mạnh mẽ, cuộn trào giống như bão tố, cuốn đi mọi vật cản đường trước mắt. Ngọn lửa màu trắng (1) bao quanh hắn bùng lên, nuốt trọn lấy Thiên Linh Hoàng như muốn cắn xé ông ta ra thành từng mảnh. Hình Thiên bóp mạnh cổ của Thiên Linh Hoàng, nhấc lên. Tơ máu trong mắt hiện ra, tròng mắt thu hẹp lại, lộ ra con ngươi giống như mắt rắn.

“Khụ… ngươi…”

Nhận thấy bản thân phản ứng hơi thái quá, Ngoạn Hình Thiên từ từ buông lỏng bàn tay sau đó ném Thiên Linh Hoàng qua chỗ đám linh gác, khó chịu phủi nhẹ y phục, nói:

“Ta có thể nhẫn nhịn vô số điều, nhưng chỉ riêng việc xúc phạm nghĩa vụ của ta là không thể. Thiên Linh Hoàng, ngươi không có quyền chỉ trích ông ấy.”

Thiên Linh Hoàng thẹn quá hoá giận, lão chỉ tay về phía Ngoạn Hình Thiên, buông lời tục tĩu:

“Ngươi… ngươi… phản rồi! Ta vẫn luôn coi ngươi là con chó trung thành nhất, đặt ngươi ở bên cạnh, chuyện gì cũng nghĩ cho ngươi đầu tiên, vậy mà ngươi dám phản bội ta! Ngươi… ngươi có biết miếng ngọc bội đó có ý nghĩa gì với ta không?”

Ngoạn Hình Thiên ném cho lão cái ánh nhìn khinh bỉ rồi nhặt từng mảnh ngọc lên bỏ vào túi. Hắn mệt rồi, chẳng buồn nói lý với con người này nữa. Hắn sống tới giờ, chịu đựng tới giờ cũng chỉ vì lý tưởng và ước mơ thuở nhỏ. Hiện thực phũ phàng luôn tát cho hắn một cú đau điếng, nhưng hắn vẫn có thể chịu được.

Hắn mệt quá…

“Nếu ngươi dám bước chân khỏi đây, ta sẽ… khụ… khụ…” Lời cuối cùng của Thiên Linh Hoàng vừa thốt ra đã nhanh chóng nuốt lại cổ họng. Lão không thể nào thốt ra được, bởi nếu lão nói ra, lão sợ sẽ chọc tức con mãnh thú đang ẩn mình sau bộ lông của thỏ trắng. Vì thế khi Ngoạn Hình Thiên rời đi, lão liền tập hợp người lại.

Lão sẽ không để miếng ngọc bội đó, và người đó, xuất hiện trên thế gian!

“Ta mới là thiên tử…”

Hết chương 5

Chú giải (1)

Như các bạn đã biết, thế giới tu tiên phân ra rất nhiều cấp bậc tu luyện. Từ hạ cảnh giới đến thượng cảnh giới, cho tới Thần Vương..v.v… Để tổng hợp và phân bổ các cấp bậc này một cách hợp lý quả thực mất rất nhiều thời gian, đôi khi, những sơ đồ phân cấp đó sẽ khiến vài người cảm thấy khá đau đầu.

Với châm ngôn lười là chính của bọn mình, bọn mình đã quyết định phân cấp theo màu sắc. Nhưng nó cũng chỉ là một phần thôi, đã là nhân vật chính thì nó có thể yếu được sao?

Cấp bậc tu luyện của bọn mình có tổng cộng 7 màu, và mình sẽ giải thích dễ hiểu nhất có thể:

Màu đen là cấp bậc cao nhất, tới nay chỉ có Địch Thang Uyên và An Tuyết Lạc đạt đến.

Màu đỏ xếp thứ hai, nếu để so sánh thì bạn có thể tưởng tượng là đỡ được bom nguyên tử đi, và cũng chỉ có 5 người đặt đến mức độ này, bao gồm: Giáp Thiên Tứ, Đinh Phù Dao, Ngoạn Thuẫn Doanh, Huyền Chúc và Đế Tước Phong (sau này có thể sẽ thay đổi)

Màu trắng xếp thứ ba, đạn dược, xe tăng súng pháo gì đó chỉ như con kiến gãi ngứa vậy.

Màu xám xếp thứ tư, đa số đều là kiểu tu luyện phi kiếm.

Màu vàng xếp thứ năm, hốc nhiều trân dị bảo quá mới ra màu này chứ để mà nói thực lực thì cũng như màu xanh dương thôi. Bọn họ sẽ hơn màu xanh dương ở chỗ nạp vip. Chúng nó không mạnh nhưng có vũ khí xịn.

Màu xanh dương xếp thứ sáu, màu này khá hiếm nhưng cũng không mạnh. Nó chỉ xuất hiện ở một số người có khả năng trị liệu hoặc là giao tiếp với thiên nhiên. Đi theo team thì oke chứ đi một mình phế lòi ra.

Màu nâu xếp thứ bảy, là kiểu mới tu luyện, gà mờ chưa rõ cái gì, được cái mạnh hơn mấy thằng bình thường một tí.

Tiện thể bọn mình cũng muốn mọi người lưu ý cái này:

1. Đừng có thích nhân vật hay yêu quý nhân vật nào cả, qua mấy chap nó chết không nhắm mắt đấy.

2. Thằng nào cũng mạnh theo nhiều kiểu khác nhau, màu sắc nó như cái chứng minh nhân dân thôi, nhỡ đâu chúng nó giấu nghề thì sao.

3. Bộ này không có romance, không có nữ chính nhé!