Chuyện kể rằng: Từ mấy nghìn năm trước, khi mà trận chiến Ma - Thần vừa mới kết thúc, trên bầu trời liền xuất hiện một làn khói đen kỳ lạ. Nó bay lượn vòng quanh thân xác của Địch Thang Uyên – Ma Thần của Đỉnh Giáp Tử, rồi lại bay về phía Cô Nguyệt Trường Phong, người được mệnh danh chiến thần của Thiên giới, cất lên tiếng khóc ai oán sau đó biến mất cùng với quân đội Ma tộc, từ đó hòa thành một thể với núi Bạch Trạch.
Ngọn núi đó vô cùng kỳ quái, quanh năm được bao phủ bởi màu bạch vân thuần khiết, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thể biết được bên trong ẩn giấu thứ gì. Có người nói nó chính là sào huyệt còn sót lại của đám ma binh trong trận chiến Ma – Thần, cũng có người nói trong đó chỉ toàn là xương của những người tử trận.
Lại có kẻ đồn, bảo vật của các tông chủ môn phái tử trận đều nằm trong đó…
Thiên Quan Môn – Môn phái chuyên phụ trách điều tra vụ án và xử phạt những tu sĩ phạm tội, tự lấy danh nghĩa là người được Thiên Giới phái đi thu dọn di thể của các tông chủ đời trước, thực chất là muốn nhăm nhe số bảo vật trong đó.
Mặc dù bọn họ đã cử người tới điều tra rất nhiều lần, nhưng mỗi đều trở về tay không, thậm chí còn mất đi vài người then chốt.
Cạch!
Người kia đặt mạnh chén rượu xuống, chân kia gác lên bàn một cách thoải mái. Tay chống gối, quẹt mũi cười đắc ý với đám người đang phụ họa theo câu chuyện, mở miệng lớn tiếng:
“Thứ cho ta phải nói một câu: Ông trời có mắt! Quả thực là có mắt. Các người biết rõ năm đó Thiên Quan Môn ngang tàng đến mức nào, Tả Ngộ Thư gϊếŧ người không chớp mắt, Xuyết Tiêu Vận được nước làm càn, Chẩm Khước Hanh ỷ thế lộng quyền, tất cả bọn chúng đều bỏ mạng trong núi Bạch Trạch! Ha Ha! Chưa chắc những người ngồi ở đây đã biết sự thực đằng sau cái chết của bọn họ đúng không?”
Có người không thích nghe càm ràm, trực tiếp dùng lực ném chén rượu về phía hắn, tức giận nói: “Đừng nhiều lời nữa, nói đi! Rốt cuộc thực hư năm đó ra sao?”
“Ấy ấy… Vị huynh đài này, ngươi đừng tức giận, ta nói ta nói.”
Rồi hắn lấy chiếc quạt trong túi, mở ra sau đó đi vòng quanh từng bàn một, cuối cùng dừng lại ở chỗ Ngoạn Hình Thiên, cười khẩy một tiếng.
“Ha… năm đó Thiên Quan Môn phát hiện trong núi Bạch Trạch thực sự xuất hiện rất nhiều sào huyệt của đám ma đạo. Bọn họ chắc mẩm nếu tóm gọn được một mẻ sẽ được Thiên Giới thưởng lớn, vì vậy liền lần theo dấu vết của một người mặc áo trắng gần đó, không ngờ bị hắn ta phát hiện, trảm chết ngay tại chỗ. Kỳ lạ là, người đàn ông đó chỉ gϊếŧ mỗi mình Tả Ngộ Thư, những người còn lại đều được tha chết. Các ngươi có biết là vì sao không?”
Quý tử nhà họ Khanh ngồi gần đó khẽ lên tiếng: “Lẽ nào là vụ án năm đó?”
Người kia cười lớn, vỗ tay, gật đầu khoái chí: “Phải! Phải! Chính là nó! Tả Ngộ Thư coi thường hình pháp, xâm hại con gái nhà quan, tru diệt cả một đời nhà người ta đã là chuyện đáng trách. Nhưng lại được Thiên giới cho ân xá vì có tổ tiên có công trong trận chiến năm xưa. Haha! Tả Ngộ Thư chết rất đẹp, từng thớ thịt của hắn đều được người đàn ông áo trắng đó buộc vào ngọn cây, đầu thì treo lủng lẳng giữa trung tâm khu rừng. Đến đêm, đám quỷ linh từ nơi khác sẽ đến gặm nhấm mảnh thịt của hắn, cho đến khi…”
Cộp!
“Điếc tai quá đấy…”
Hình Thiên đặt mạnh bình rượu xuống bàn, vung tay đấm cho kẻ kia một cú lăn lộn ra đất. Hắn ôm mặt, không dám tin người kia lại đánh mình. Hắn nhổm dậy, muốn lấy lại mặt mũi nhưng cuối cùng vẫn bị một cước của Hình Thiên làm cho quay vòng dưới đất.
“Ngươi…”
Hình Thiên lấy ra một bức hoạ từ trong túi áo, ngắm nghía hồi lâu xong mới cười một tiếng.
“Chẩm Khước Hanh… nhỉ? Ta đánh đâu nhầm người.”
Đám người trong tửu lầu vừa nghe thấy cái tên Chẩm Khước Hanh lập tức xì xào bàn tán. Rõ ràng trong câu chuyện lúc nãy, Chẩm Khước Hanh đã là người chết, vậy thì sao hắn lại có thể ở đây kể chuyện vui vẻ đến vậy? Thế nên có người muốn nói lý với Ngoạn Hình Thiên đã bị người ta chặn họng.
Mấy kẻ phía sau nhận ra thanh kiếm bên hông của Hình Thiên, vội chặn quý tử nhà họ Khanh lại, nói nhỏ: “Này huynh đài, đừng chọc hắn. Hắn chính là một kẻ điên đấy! Động vào hắn không có gì tốt đâu.”
“Kẻ điên?”
“Huynh chưa nghe danh: Tang Gia Cẩu Ngoạn Hình Thiên bao giờ hả? Vốn cái danh đó trước kia là dành cho dân tộc Kha, nhưng họ bị diệt rồi nên người ta cũng chẳng để tâm tới cái danh đó nữa. Ha… lần này thì có người kế thừa rồi.”
“Ồ?” Quý tử kia nghe xong, khẽ thốt lên một tiếng đầy khinh bỉ. Nếu đã là chó thì hắn cũng chẳng muốn chọc, chọc rồi chỉ tổ làm khổ bản thân. Coi như hôm nay có thêm một màn kịch lớn, bọn họ xem là đủ rồi.
Ngay lập tức, những người khi nãy còn bàn tán trong tửu lầu liền ngậm họng lại, không còn dám chỉ trỏ gì nữa. Chẩm Khước Hanh nằm bò ở dưới đất, nghe tên thì cười châm chọc:
“Ta còn tưởng là ai? Hoá ra là con chó nổi tiếng của Vân Nam Quốc, người phụng mệnh của Thiên Linh Hoàng. Sao? Chạy đến đây là muốn nghe gia kể chuyện đến vậy sao? Hay là… về lại núi Bạch trạch yêu quý?”
Ngoạn Hình Thiên không nói gì, chỉ tung cước đá vào mặt hắn một cái, sau đó lấy dây thừng đã được yểm sẵn pháp lực thôn phệ từ trong túi ra, trói chặt Chẩm Khước Hanh lại.
“Đây là ý gì? Muốn bắt người cũng phải có lý do! Ngươi đừng có mà quá đáng.” Chẩm Khước Hanh cật lực dãy dụa.
Ngoạn Hình Thiên lười nói với hắn, chỉ lấy ra mấy món đồ dính máu khá cũ kỹ từ trong không gian, lại thêm vật sáng hình cầu nhỏ đưa tới trước mặt Chẩm Khước Hanh, nắm tóc hắn giật mạnh ra sau, cười đểu.
“Biết vật này không?”
Từ trong ánh mắt của Chẩm Khước Hanh xuất hiện sự lay động nhẹ, nhưng không quá rõ. Hắn kiểm soát cảm xúc của mình khá tốt, dẫu sao từng là người của Thiên Quan Môn, tra khảo rất nhiều phạm nhân gây tội, chút đồ vật gợi nhớ ký ức này không làm khó được hắn. Ngoạn Hình Thiên biết rõ nên đã khởi động vật sáng trong tay, ngay lập tức khung cảnh một tốp người đi vào núi Bạch Trạch hiện ra.
Có một số người nhận ra đó là Tả Ngộ Thư và những người đã bỏ mạng trong núi. Chẩm Khước Hanh cũng ở trong đó. Hắn đi đầu đoàn người, phụ trách tìm kiếm bảo vật. Vật sáng chuyển cảnh, lần này họ đang ở giữa trung tâm của trận chiến Ma – Thần năm xưa. Không rõ bọn họ đã vào đó bằng cách nào, chỉ thấy thứ ánh sáng đen, đỏ, tím… lấp lánh trên xương ngực của mỗi khô lâu. Đó đều là bảo kiếm và pháp khí thất truyền hàng mấy nghìn năm!
Đám người Thiên Quan Môn chưa vui mừng được bao lâu, vật sáng lại chuyển đến cảnh Chẩm Khước Hanh đoạt lấy bảo vật, gϊếŧ hại người trong đoàn sau đó làm giả hiện trường rồi bỏ trốn cùng với số bảo vật.
“Đây…”
Chẩm Khước Hanh lúc này đã không giữ nổi bình tĩnh. Hắn dùng đôi mắt oán hận và ngờ vực về phía Ngoạn Hình Thiên, trên gương mặt hiện rõ luôn lời muốn nói: Làm sao ngươi dựng lại được khung cảnh năm đó.
“Thiên Quan Môn có một bảo vật, trùng hợp là nó lại nằm trong tay nhà họ Tả, cũng chính là Tả Ngộ Thư. Vật này có thể sao chép lại khung cảnh xung quanh, cũng có thể mô phỏng lại nếu chủ nhân cần. Dẫu sao đã qua nhiều năm, việc tìm lại bảo vật này quả thật có chút khó. May mắn thay thứ này vô tình thấy thứ này được gắn trên mũ quan của hắn, tò mò coi thử. Ai biết sẽ chiêm ngưỡng được cảnh tượng thú vị như vậy.”
Ngoạn Hình Thiên tặc lưỡi, nói tiếp: “À… tiện đây ta cũng nói thẳng, ta nghe theo sắc lệnh của Thiên Linh Hoàng đến bắt ngươi chứ không phải tự nhiên nổi điên trói ngươi lại đâu nhé. Còn tội, ngươi phạm rất nhiều! Tội đảo loạn thị phi, hãm hại đồng minh, gϊếŧ người, làm nhục nữ tử nhà quan, trình cáo sai sự thật, phi tang vật chứng và làm hỏng chí bảo của Thiên Quan Môn. Có muốn nói thêm gì không?”
Chẩm Khước Hanh nhổ một bãi nước bọt, khinh bỉ cười một cái với Ngoạn Hình Thiên:
“Ôi chao! Ngươi bị bệnh lầm tưởng rồi chăng? Rõ ràng người làm nhục nữ tử nhà quan kia là Tả Ngộ Thư, sao lại biến thành ta rồi? Thiên Hoàng hết thú vui nên sai ngươi tới bắt ta về làm vật thí nghiệm sao?”
“Cái này à… lần sau muốn phi tang xác chết nhớ coi có ai đứng bên cạnh không nhé?”
Bộp!
Ngoạn Hình Thiên nhẹ nhàng xách áo Chẩm Khước Hanh lên rồi đấm thẳng vào mặt hắn, lại không kìm lòng được đấm thêm cái nữa, đến khi gương mặt Chẩm Khước Hanh trở nên biến dạng mới chịu ngừng lại. Hắn thả người xuống, ném cho đám quan phủ của Thiên Quan Môn bản chiếu của Thiên Hoàng sau đó thở nhẹ một hơi, nói rằng.
“Người vẫn là để ta mang đi, các người đem theo bản chiếu báo cáo lại cho môn chủ là được.”
Đám người Thiên Quan Môn đứng ngoài cửa lúc này mới ló đầu ra, cư nhiên bị sai bảo thì không đành lòng. Nhưng nghĩ lại, thứ bọn chúng đang cầm trên tay là sắc lệnh của Thiên Hoàng, nếu không tuân theo, sợ là sẽ bị rơi đầu mất. Thế nên, bọn họ chỉ có thể cắn răng làm theo lời Hình Thiên, trên đường miệng chửi rủa không ít.
“Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Chỉ là một tên ma đạo tu thành chính quả mà đã dám lên mặt với chúng ta, hắn không sợ có ngày bị Thiên Linh Quốc đem làm đồ chơi sao?”
“Suỵt!!! Ngươi đừng có lớn tiếng nữa. Cái gì mà đem làm đồ chơi chứ, cái tên ma đạo đó mạnh ngang ngửa thái tử Thiên Tầm Thâu đấy. Không phải dạng chúng ta muốn động là động đâu.”
Hết chương 4.