Tru Tiên - Tích Vân Di

Chương 3: Kết Thúc Hồi Ức

Thân hình cường tráng đầy cơ bắp ban đầu của hắn dần thu gọn lại, mang dáng vẻ trưởng thành của một nam nhân mới qua độ tuổi niên thiếu. Móng tay dài ra, nhọn như đầu kim. Khắp cơ thể hắn được bao bọc bởi hắc sắc huyền bí, có vài đường quanh ngực và cổ chân là màu hoàng kim. Địch Thang Uyên chắp hai tay lại, khẽ nhắm mắt niệm chú. Sáu cánh tay liên tiếp đột ngột xuất hiện, mỗi cánh tay lại có một con mắt giúp hắn linh hoạt nhìn rõ chuyển động xung quanh.

“Kết thúc được rồi.”

Địch Thang Uyên đoạt lấy Giác từ tay ma binh của hắn, hai chân tạo thế trụ vững, cầm thanh đao lớn mà như cầm thương. Tay phải đặt gần vào đầu thân đao, tay trái hơi lùi về phía cuống, mắt nheo lại.

Roẹt!

Nhát đao này vừa vung ra, nhẹ nhàng giống như làn gió xuân tươi mát khẽ chạm qua da mặt, lại giống như cơn sóng dập dềnh, va đập liên tục vào xá© ŧᏂịŧ. Một nhát này của hắn trực tiếp khiến toán quân của Thiên Linh Quốc rơi như trời đang trút mưa. Từng tên cứ thế lao thẳng mặt xuống đất, chết ngay lập tức!

Ngoạn Thuẫn Doanh bị một màn này dọa sợ. Mắt y hoàn toàn không theo kịp tốc độ vung đao của Địch Thang Uyên. Rõ ràng hắn chỉ vung một đao, vậy mà làn khói đen bao bọc xung quanh họ lại trực tiếp hoá thành vô số kiếm sĩ lao ra chém liên hồi vào không khí. Giáp Thiên Tứ ở đằng sau thấy được, mồ hôi trên trán khẽ tuôn.

Địch Thang Uyên không phải vung một nhát, mà là vung ngàn nhát trong một lần!

Là do tốc độ của bọn họ quá chậm, không thể theo kịp tốc độ vung đao của hắn nên mới chỉ thấy hắn vung một đao.

Lúc này, số quân đồng minh bên phía Chính đạo bọn họ chỉ còn lại phân nửa. Hầu hết bọn họ đều là người của môn phái, đến đây giúp sức đánh bại Ma Thần Vương. Giờ thì ai dám xông lên nữa? Những người có tu vi yếu kém đều bị đám ma binh gϊếŧ cho bằng sạch. Hàng đi đầu của đội quân đều là những người có tiếng trong giới tu chân, họ còn chưa phòng vệ đã chết ngay tức khắc, thử hỏi bọn họ nên đấu thế nào mới thắng.

Ngay giữa tâm bão khiến lòng người hoang mang ấy, một kiếm sĩ lạ mặt không rõ từ đâu lao vào chiến trận, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Hắn cưỡi phi kiếm bay về phía ba người Ngoạn Thuẫn Doanh đang đứng, hét lớn:

“Đồ nhi! Cứu… khục…”

Lời còn chưa dứt, bàn tay sắc nhọn màu xám xịt không rõ từ đâu tới, trực tiếp xuyên qua cơ thể của nam nhân kia. Nó moi lấy trái tim hắn, thản nhiên bóp vỡ trước mặt An Tuyết Lạc và Ngoạn Thuẫn Doanh.

Ban đầu, An Tuyết Lạc có hơi bất ngờ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của nam nhân kia, nàng chỉ lạnh lùng quay đầu đi. Nàng còn tưởng đối phương là người mình quen biết, hoá ra chỉ là một tên khốn rác rưởi!

Tông chủ của Huyền Không Kiếm Phải! Cũng chính là sư phụ của nàng và Ngoạn Thuẫn Doanh!

Người đã gϊếŧ sư phụ của bọn họ, không ai khác chính là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của hắn ta: Tiên Vu Tiên Tảo Đinh Phù Dao!

Nàng ta bây giờ chẳng khác nào một cái xác chết, hơn nữa sau lưng còn đem theo cả đám cương thi cùng Tâm Quang Phù La Huyền Chúc là phu quân của nàng theo cùng. Hắn ta bây giờ đã là Tiểu Ma Vương, địch ý với Thiên Linh Quốc cực kỳ rõ ràng. Hôm nay Thiên Linh Quốc không ngã ngựa, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi!

Cuộc chiến càng ngày càng trở nên khốc liệt. Người ta kể lại, rạng sáng hôm đó, tiếng thét chói tai của hai nam nhân vang vọng trời đất. Cửu Nhân Lộ Hoa và Cô Nguyệt Trường Phong không rõ tung tích. Tiểu tướng quân Giáp Thiên Tứ vỡ kinh mạch, mất đi một tai trái và mắt phải. Thiên Linh Hoàng kế nhiệm rơi đầu, bị đám cương thi đem làm vật trang trí trên giáo mác, hú hét trên khắp nẻo đường.

Thời kỳ hưng thịnh của Thiên Linh Quốc cứ thế bị đám Ma tộc dẫm nát dưới chân. Ít lâu sau đó, Thiên Linh Quốc lần nữa chào đón một Thiên Linh Hoàng mới. Thiên Linh Hoàng lần này hoàn toàn là một con lợn! Tiêu xài phung phí, ăn uống xa hoa, lạm quyền bắt ép những nhân tài xuất chúng làm tay sai cho mình. Thậm chí còn gϊếŧ hại dân chúng…

“Ông ơi, vậy Ma Thần Vương thì sao ạ?”

Lão già làm nghề múa rối nghe vậy thì hơi hắng giọng, tiếp tục kể câu chuyện của mình.

“Hắn ta đã chết rồi. Chết mất xác! Không ai nhìn rõ hắn đã chết như thế nào, năm đó Nhân - Ma đánh nhau quá kịch liệt, ta chỉ thoáng thấy qua một tia ánh sáng màu đỏ thẫm quét qua, giây sau cả chiến trường đã bị thứ ánh sáng đó nuốt chửng. Những tu chân có thực lực mạnh bảo toàn được sinh mạng, số còn lại đều bị biến thành thịt xiên...”

Có đứa nhỏ thắc mắc: “Đám cương thi kia sao vẫn sống được vậy ông?”

Lão già cười khà khà, tay thoăn thoắt dọn hàng, “Da thịt của chúng dày, hơn nữa chúng không dễ bị huỷ hoại như vậy. Bên cạnh chúng có Thi Vương, Thi Vương chưa chết thì chúng vẫn có cơ hội được tái sinh. Ôi… Mặt trời cũng xuống núi rồi, các con mau về nhà, kẻo phụ mẫu lại lo.”

Đám nhóc nhốn nháo xếp ghế gỗ, chào tạm biệt ông lão sau đó phi nhanh về nhà. Đằng xa, bóng dáng cao lớn của một nam nhân trưởng thành, đầu đội nón tre cũng biến mất ngay sau đó. Hướng hắn đi là núi Bạch Trạch, nơi được người đời biết đến như chốn về của lũ Ma đạo, từ lâu đã trở thành cấm địa của tam giới và là tử huyệt chôn thây của vô số tu sĩ.

Hắn dừng lại trước làn sương dày đặc của ngọn núi, khẽ vươn tay chạm nhẹ. Làn sương trắng mờ ảo trong phút chốc liền biến mất, hiện ra con đường nhỏ dẫn lêи đỉиɦ núi. Hắn lần mò theo con đường rồi dừng chân trước một căn nhà gỗ, đứng ngẩn ở đó hồi lâu mới bước vào.

“Sư phụ, con về rồi.”

“Hôm nay có chuyện gì à?”

“… Vâng.”

Cộp.

Tiếng gậy gỗ vang lên. Nam nhân với mái tóc đã hơi bạc, người vận bạch y, tựa lưng vào thân cây bạch mai cao lớn, tà áo khẽ lay động theo chiều gió. Y cuộn một mảnh vải lụa quanh mắt, đầu nghiêng qua một bên, môi mím chặt.

“Mỗi lần về nhà con đều gọi ta là nghĩa phụ này nghĩa phụ nọ, chỉ lúc không vui sẽ đổi thành sư phụ. Ta biết con cảm thấy rất uất ức, nhưng đó là cái giá con phải trả khi lựa chọn con đường như vậy. Ta từng cảnh cáo, Thiên Linh Quốc không phải nơi tốt. Chính đạo của hiện tại thì ngày càng suy đồi, vậy mà con vẫn cố chấp đâm đầu vào đó.”

“…”

Thấy người không muốn nói gì, tay nắm chặt lấy nón lá, mặt như sắp khóc. Y mủi lòng thương, chầm chậm đi qua nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng bảo:

“Thôi thì cũng về rồi, Hình Thiên, lại đây. “ Y kéo tay hắn đi về phía sau của gian nhà, vỗ nhẹ vào chiếc ghế làm bằng tre, ôn hoà nói: “Từ sớm ta đã làm món gà nướng đất sét mà con thích ăn nhất. Ăn nhiều chút… sau này… sợ là không còn cơ hội ăn nữa.”

Ngoạn Hình Thiên nghe vậy, ban đầu cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng khi hắn ngẫm lại mới nhớ ra mai là ngày giỗ của nghĩa mẫu. Mỗi năm nghĩa phụ của hắn đều sẽ đến dưới núi, ở lì trong phần mộ của nghĩa mẫu rất lâu, cho tới sáng hôm sau mới chịu ra ngoài.

Có lẽ… lần này y nói vậy vì nghĩ đến chuyện đau lòng, chứ không có ý gì khác.

Hình Thiên ăn xong, phụ giúp y dọn dẹp bát đĩa mới xách theo túi nải tiếp tục lên đường. Nghĩa phụ của hắn kéo lấy một góc áo của hắn, chỉ vào bạch kiếm ở góc phòng, nói với hắn.

“Cầm theo nó đi, giờ nó là của con. Cần thứ gì thì cứ chạm vào vòng ngọc trên chuôi kiếm, bên trong đó có không gian lưu trữ, không cần phải tiết kiệm ngân tệ đem về cho ta nữa đâu.”

Hình Thiên nghe lời này của nghĩa phụ, hắn cứ có cảm thấy có chuyện chẳng lành. Vì vậy, hắn từ chối nhận lấy thanh kiếm, dẫu sao đây cũng là trân bảo mà nghĩa phụ hắn gìn giữ suốt bao năm, hắn dùng kiếm nào cũng được, đều không khác nhau là mấy.

“Con đi đây.”

“Khoan đã.”

Ngoạn Hình Thiên dừng chân, quay lại hỏi: “Người còn gì căn dặn sao?”

“… Miếng ngọc đó con còn giữ không?”

Ngọc? Ra là miếng ngọc cũ kỹ khắc hình kỳ lân ngậm đầu rồng. Nhưng sao nghĩa phụ lại hỏi cái này?

“Vậy thì tốt!”

Hình Thiên tuy không hiểu gì lắm nhưng vẫn ghi nhớ lời dặn, cúi đầu chào tiễn biệt nghĩa phụ. Ngay khi hắn vừa xuống núi, Ngoạn Hình Thiên lại nhận được nhiệm vụ mới. Hắn nhìn lời nhắn được gửi tới bằng giấy truyền tin, có hơi cau mày. Lại kêu hắn đi bắt người? Tháng này đã là người thứ mấy rồi… hắn đếm không nổi nữa. Thực không muốn đi chút nào.

Hình Thiên hơi ưỡn vai, tìm kiếm thông tin về người được đề cập trong mẩu giấy đến kia: Chẩm Khước Hanh.

Người này…

“Quả thực đáng ghét.” Ngoạn Hình Thiên lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt có vài phần lạnh đi. Hắn đốt tờ giấy ghi rõ thông tin của Chẩm Khước Hanh, kéo gọn cái mũ xuống sau đó bước trở lại núi Bạch Trạch. Hắn đi rất nhanh, thoáng chốc đã tới giữa lòng ngọn núi. Trước kia, nơi này từng là chiến trường rất ác liệt. Không khí có phần dày đặc hơn bên ngoài, nó trộn lẫn nhiều mùi hương khác nhau, có mùi của xác chết đang thối rữa, cũng có mùi của xương cốt mục nát.

Ngoạn Hình Thiên đi sâu hơn, càng đi càng cảm thấy buồn nôn. Một hộp sọ được treo lủng lẳng trên thân cây, bên trong có vài con dòi to tướng đang đυ.c lỗ. Xa xa, tà áo trắng mắc trên ngọn cây nhẹ nhàng đung đưa theo chiều gió, nó ẩn sau lớp sương mù dày đặc, tạo cảm giác rùng rợn mỗi khi ánh mắt quét qua. Dưới thân cây, một cái xác không đầu được đặt gọn gàng ở nơi đó…

“… Một nhát chí mạng ngay giữa lá lách, xem ra là bị gϊếŧ thật.” Ngoạn Hình Thiên chỉ nhìn qua thi thể mới phân huỷ cách đây không lâu, lập tức suy đoán được tình hình. Những thi thể ở nơi đây đều chịu ảnh hưởng một phần bởi Thi Vương, vì vậy thời gian phân huỷ sẽ kéo dài hơn mức bình thường.

Cạch.

“Hừm? Cái thứ tròn tròn này là gì đây?” Hình Thiên tò mò cầm vật sáng lên xem thử. Nó long ra từ đỉnh của mũ quan ngay bên cạnh thi thể, ngoại hình khá đặc biệt, nhìn thoáng thì có vẻ là một vật gì đó rất quan trọng. Ngoạn Hình Thiên mày mò một hồi, hắn thử rót một chút tiên lực vào vật sáng, ngay lập tức khung cảnh “nhộn nhịp” liền hiện ra.

“Thú vị.”

Hắn bỏ vật sáng vào túi áo, lại bỏ thêm mũ quan của người kia vào một cái túi khác sau đó phi xuống núi. Có hai người lạ mặt đã đứng ở dưới chân núi từ lâu, vừa thấy Ngoạn Hình Thiên đi ra liền lập tức thay đổi sắc mặt, nhận lấy chiếc mũ quan từ trong tay hắn, chầm chậm ghi chép lại.

Người chết: Tả Ngộ Thư.

“Ta sẽ tự bắt người, các người theo sau là được.”

“Vâng.”

Nói xong, hắn bước vào tửu lầu gần đó, gọi một chum rượu và một đĩa rau xào đơn giản, bình thản quan sát từng người.

Bàn bên cạnh có tiếng ồn ào của đám người, hẳn là có chuyện thú vị sắp được cái tên đang đặt chân lên bàn kia hoạ ra.

Hết chương 3.