Đội quân của Thiên Linh Quốc cùng toàn thể dân chúng cách xa vạn dặm xung quanh đó, lần đầu được chứng kiến tận mắt “tiên nữ hạ phàm” là như thế nào. Chỉ thấy An Tuyết Lạc với bộ xiêm y đỏ trên người, uyển chuyển nhảy múa dưới ánh sáng chói mắt của Khiển Hoàng Thái Kinh.
Nàng giống như một vũ cơ điêu luyện, từng động tác đều lộ rõ vẻ yêu kiều, thướt tha. Nàng xoay một vòng, lại có thêm hàng trăm tên ma binh bỏ mạng. Nàng gảy đàn, tiên tử cũng gảy theo. Tiếng đàn du dương, êm dịu đến lạ, khiến người nghe không khỏi đắm chìm vào hư ảnh mà nó tạo ra.
Tăng.
Tiên tử hoá hư ảnh lớn, vừa mở mắt đã dọa đội quân hai bên phải đứng hình. Nếu ví những tiên tử nhỏ xung quanh chúng như những con rết chỉ biết trườn bò quanh cơ thể, gặm nhấm máu thịt từng chút một thì tiên tử lớn lại giống như tượng Quan Âm. Những dải lụa quấn quanh vai của tiên tử, đột nhiên lơ lửng rồi hoá thành một cái tháp lớn. Cả hình thái đều toát lên vẻ thanh sạch không nhiễm bụi trần, khiến chúng sinh cũng vô thức phải cúi đầu.
“Gϊếŧ.”
Từ đó thốt ra từng miệng nàng không ngờ lại nhẹ bẫng đến vậy. An Tuyết Lạc mở mắt, tròng mắt của tiên tử cũng thay đổi theo. Người tu chân sa vào Ma đạo có rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thiên hạ chứng kiến có người thực sự dung hòa được cả Ma đạo và Chính đạo. Tiên tử hoá Quỷ Thần, chiếc tháp trên tay nó hệt như cái miệng nhớp nháp của đám yêu quái, nuốt trọn sạch sẽ hàng triệu ma binh của Địch Thang Uyên vào bụng.
Cùng lúc ấy, hắn cũng đã thoát ra được khỏi bọc đen. Chiêu thức cầu kỳ đến vậy, nhưng lại chẳng tốn thời gian một chút nào cả. Suốt quá trình diệt ma binh, tất cả chỉ mất hai khắc mà thôi.
An Tuyết Lạc có hơi kiệt sức, nàng gọi vài tên đến chữa trị cho Ngoạn Thuẫn Doanh nhưng không biết sao, mí mắt cứ muốn nhắm lại. Ngoạn Thuẫn Doanh không muốn trở thành kỳ đà cản mũi nàng, nhịn cơn đau đứng lên chiến đấu.
Lại thêm một đợt ma binh nữa nhào đến, lần này mạnh hơn lần trước.
Không rõ An Tuyết Lạc và Ngoạn Thuẫn Doanh đã đánh với Địch Thang Uyên trong bao lâu, chỉ biết rằng bầu trời năm ấy nhuộm màu đỏ rực, quạ bay đầy trời. Đến cả sấm sét cũng ngang ngược tung hoành, thấy kẻ nào cũng giáng xuống, tứ phía đều là tiếng gầm gừ ai oán của dã thú.
Những người phàm như bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp mình vất vả gầy dựng, sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Thần và Ma đánh nhau, đây đâu phải thứ mà người phàm như bọn họ được chiêm ngưỡng, có mạng để coi thì cũng tốt đấy, chẳng qua họ có chịu nổi cơn thịnh nộ của kẻ tự xưng là Ma Thần Vương kia không. Nhiều người không sợ chết, chen chúc nhau lao lên phía trước chiêm ngưỡng cảnh tượng, và sẽ chẳng có ai để ý có một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ rút khỏi đám đông, ôm một bọc nhỏ chạy về phía Tây của hẻm núi.
Thiên Linh Quốc lần đầu gặp phải đội quân hùng mạnh, gϊếŧ mãi cũng không hết, thêm chú hồi sinh trong cơ thể bọn chúng, dần dà quân số của bọn họ chỉ còn lại một nửa. Thiên Linh Hoàng kế nhiệm thấy tình hình không ổn, phái tiểu tướng quân mới nhậm chức là Giáp Thiên Tứ đem quân chi viện xuống giúp đỡ họ. Ông cảm thấy chừng đó là vẫn chưa đủ, vội vàng viết bản chiếu cáo toàn thiên hạ, mong đệ nhất, đệ nhị môn phái cùng giúp đỡ.
Muốn tên tuổi vang xa, danh vọng trường tồn thì chỉ có thể liều mạng làm những việc mà người khác không thể làm, nhưng miếng mồi ngon này đâu phải ai cũng có can đảm để ăn. Sai một bước thì ánh nắng ban mai cũng không thể nhìn thấy nữa.
Dẫu vậy, bán mạng cho Thiên Linh Quốc không phải không có cái tốt.
Giáp Thiên Tứ tham gia càng khiến đội quân đã mạnh lại càng thêm mạnh. Y đánh đến đâu thắng đến đó, một tên ma binh cũng không lọt. Giữa lúc chiến trận trở nên căng thẳng, không rõ từ đâu ra một tên ma binh trên người toàn là xiềng xích, kéo lê một cây gậy lớn, từng bước từng bước áp sát đội quân dưới mặt đất.
Cộp!
Nó cắm mạnh cây gậy xuống dưới đất, đưa ngón tay cái chỉ là mảnh xương kia lên miệng, lẩm bẩm niệm thần chú.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng kèn và trống rộ vang trời đất. Từ phía ánh sáng, hàng tá những sinh vật mang hình thù kỳ dị xuất hiện. Chúng khoác lên mình bộ áo giáp rực rỡ ánh kim bạc, tay cầm đoản kiếm, giáo mác, roi sắt và cả cung tên. Tất cả những thứ trên tay chúng đều là bảo vật nghìn năm mới thành hình, không khỏi khiến lòng người trở nên hỗn loạn.
Giác¹, Đình Vân², ngay cả Ách Lai Vu³ cũng lần lượt hiện thế. Hỏi họ đánh thì nên đánh thế nào?
Cái tên đem theo gậy kia, vừa phất tay một cái, cả toán quân trên trời đều lao vào trận chiến như vũ bão. Sắc đỏ mỹ lệ nhuộm đỏ mặt đất, từng bộ phận cơ thể của đám tu chân rơi rải rác khắp nơi. Có tên bị chặt đứt người, lại có tên mới chỉ đứt một cánh tay, chưa kịp cầm máu đã bị đám côn trùng sâu xé tới chết.
Những mũi tên màu hoàng kim va chạm với mũi tên hắc bạch, tốc độ như vũ bão, hoàn toàn không đoái hoài người trúng là địch hay ta, cứ thế trút xối xả xuống lòng đất. Quân đội ở dưới bị một màn này dọa cho xanh mặt, trong thoáng chốc đã phải bày trận pháp phòng hộ ngăn chặn mưa tên.
Mũi tên mà Đình Vân tạo ra đâu phải thứ có thể dễ dàng cản phá. Một mũi vừa bắn liền hoá trăm, hoá ngàn cái. So với tốc độ liên tục hao phí tiên lực để tạo ra mũi tên của đám tu chân bên phe Thiên Giới, cái tên cầm Đình Vân chỉ nhẹ nhàng rót chút ma lực là có thể tạo ra được một mũi, mà khi bắn ra lại có thể hoá hình được.
Keng!
Phía bên này, cả ba người An Tuyết Lạc, Ngoạn Thuẫn Doanh và Giáp Thiên Tứ cùng hợp lực ép sát Địch Thang Uyên. Hắn lại như có sáu tay, chỉ vài đường đã đỡ được chiêu của ba người.
“Tiểu thái giám! Mau nghĩ cách đi!” Giáp Thiên Tứ vung loạn đao về phía Ngoạn Thuẫn Doanh, đón lấy kiếm bạc từ tay y, muốn đâm thật mạnh vào trái tim vĩnh hằng của hắn. Đường kiếm mềm mại trong tay Ngoạn Thuẫn Doanh qua tay Giáp Thiên Tứ lại giống như thác nước đổ ghềnh, từng đợt sóng mạnh mẽ lướt qua, va chạm dữ dội vào tấm khiên ở trước ngực Địch Thang Uyên.
Rắc!
Tiếng “Choang!” lớn vang lên. Mũi kiếm vừa chạm đến trái tim Địch Thang Uyên liền hóa thành mảnh vụn, từng mảnh từng mảnh cứa vào cơ thể của Giáp Thiên Tứ. Y lùi nhanh lại, đưa tay ra sau nắm lấy cổ tay của An Tuyết Lạc đang bay đến, ném nàng thật mạnh về phía trước.
Ngoạn Thuẫn Doanh cũng được y ném lên ngay sau đó. Cánh tay y thoăn thoắt nhặt lại những mảnh kiếm vụn bay trong không khí, tốc lực càng nhanh, hư ảnh càng chậm. Trong thoáng chốc, Ngoạn Thuẫn Doanh đã ghép chúng lại thành một con rồng lớn. Y ngồi lên lưng rồng, tiến thẳng tới chỗ Địch Thang Uyên cùng An Tuyết Lạc.
Ma Thần Vương cảm thán khả năng hóa hình và tạo vật của Ngoạn Thuẫn Doanh, hắn nheo mắt, muốn thử cảm giác mạnh hơn nữa. Vậy nên giây sau đó hắn đã để An Tuyết Lạc thuận lợi đâm vào ngực mình.
Nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện vấn đề, lập tức kéo Ngoạn Thuẫn Doanh lùi về sau, cảnh giác bảo y lập kết giới. Ngoạn Thuẫn Doanh nghe theo nàng, lấy trong tay áo một cái mặt nạ nhỏ, tung nó lên không trung sau đó niệm chú.
Tức thì, chiếc mặt nạ hoá thành cái đầu lớn, há miệng nhả ra một làn khói đen dày đặc bao bọc lấy ba người. Địch Thang Uyên nhận thấy mục đích đã bị An Tuyết Lạc nhìn thấu, hắn không muốn tiếp tục chơi đùa nữa, trực tiếp phá vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài, lộ ra hình dáng vô cùng đáng gờm.
Giác¹: thanh đao lớn được tạo ra từ việc thôn phệ lệ quỷ, là vật chí bảo của Cửu U chi địa. Lưỡi kiếm cong tựa nguyệt quang, thân kiếm uốn lượn như Hắc Long chi cốt, ẩn chứa huyền cơ vô tận. Tương truyền, khi “Giác” xuất thế, thiên địa biến sắc, oán khí ngập trời, kiếm phong có thể Trảm Hồn Phá Diệt, khiến cả yêu ma lẫn tiên nhân khϊếp đảm.
Đình Vân²: một cây cung tựa như bảo vật đến từ Thiên Giới, đẹp đến mức không thể rời mắt. Thân cung giống như lưng rồng uốn lượn, từng đường nét đều tỏa ra ánh hào quang màu vàng rực rỡ. Tương truyền, Đình Vân có thể bắn ra Tiễn Hồn Vô Ảnh, xuyên thủng mọi thứ, tru diệt tà linh từ vạn dặm, thậm chí là huỷ hoại thần hồn của con người.
Ách Lai Vu³: một cây thương được rèn giũa bằng vỏ của cây Ô Cữu – cây cổ thụ đầu tiên hiện thế trên thế giới nằm ở Cố Hoàng Tuyền, vô cùng trân quý! Ách Lai Vu của khi trước là chí bảo của Thiên Linh Quốc, không rõ tại sao nó lại rơi vào tay của Địch Thang Uyên rồi trở thành thứ vũ khí tà môn. Thân thương khắc họa phù chú cổ xưa, mỗi khi kích phát, tà khí bùng phát, tựa ma vũ dưới ánh trăng huyết, khiến vạn vật kinh hãi. Ách Lai Vũ không chỉ là vũ khí, mà còn là hiện thân của tử thần, mỗi lần xuất hiện là một khúc nhạc tàn khốc, dẫn lối linh hồn về cửu u.
Hết chương 2