Tru Tiên - Tích Vân Di

Chương 1: Thiên Oán Vạn Kiếp

Từng có đoạn thời gian, đỉnh Giáp Tử trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Thiên Linh Quốc của mười ba Đại Lục. Chỉ với một ngọn núi nho nhỏ, rộng chưa tới cả ngàn mét vậy mà được tôn thành Thiên Hạ Đệ Nhất, quả thực khiến người ta phải nhiều lần suy ngẫm.

Bên trong ngọn núi đó chứa đựng những gì mà giới tu chân lại đề cao đến vậy? Ngay cả Lưu Ly Tháp là pháp bảo nuôi dưỡng linh tài lớn nhất tu tiên giới còn không sánh bằng một góc của nó?

Chuyện dài này phải bắt đầu từ mấy trăm năm trước, khi mà Hoan Vũ Quốc là Đại Đế Quốc bấy giờ cùng Mộng Thủ Thành tranh chấp lãnh thổ, vô tình tạo ra đỉnh Giáp Tử lúc đại chiến. Bọn họ đánh đến thịt nát xương tàn, máu chảy thành sông vẫn không ngừng lại. Lúc ấy, có một vị cao nhân đang thưởng ngoạn, thấy dân chúng quanh đó sống quá lầm than nên đã ra tay ngăn cản.

Một đường kiếm của hắn chẻ đôi Hoan Vũ Quốc, phá tan tường thành uy nghiêm của Mộng Thủ Thành, vài ba tiếng sáo lại uy chấn 12 vạn quân hùng mạnh, khiến bọn họ khϊếp sợ phải quỳ xuống phục tùng. Vị cao nhân đó nói, hai bên đánh nhau đã quá lâu, ai oán lòng dân đều có đủ, âm binh khóc than làm loạn bách tính, bất kể có hận thù thế nào bọn họ cũng phải dừng lại.

Đỉnh Giáp Tử mà bọn họ vô tình tạo ra đã là chốn dung thân cho yêu ma quỷ quái, giờ đây bọn chúng đã trở nên hùng mạnh, bất luận có thế nào cũng phải phong ấn nơi đó. Nói xong vị cao nhân liền đi mất, để mặc mười hai vạn quân vẫn còn đang hoang mang ở nơi đó.

Trước khi hắn rời đi, nhắc nhở thêm một câu.

“Nơi đó hình thành vô số thiên tài địa bảo kỳ dị, các ngươi có thể tới đó bù vào sự tổn thất mấy trăm năm mà các người đánh đổi. Nhưng nếu như các người gặp tên nam nhân nào tên Địch Thang Uyên, nhất định phải chạy thật nhanh. Chạy càng xa càng tốt, không thì các người không còn mạng để trở về đâu.”

Bọn họ nghe thấy có thiên tài địa bảo liền chẳng quan tâm những lời phía sau của vị cao nhân, vội vã đứng lên hành quân tới đỉnh Giáp Tử. Phải biết những thứ của lạ vật hiếm đó chẳng có bao nhiêu, tản tu bọn họ được hưởng một chút cũng đã là phúc mấy đời cộng lại.

Chỉ tiếc… bọn họ vừa mới tới đã bị đánh cho tan xác, nhuốm đỏ cả đỉnh Giáp Tử, đầu của vị cao nhân kia cũng treo lủng lẳng trước cung điện bí ẩn trong đỉnh Giáp Tử.

“Lại nói… ngày đó cũng sắp đến rồi nhỉ.”

“Phải, phải, đi nhanh thôi, chúng ta chỉ là dân thường, không thể can thiệp.”

Mấy người thanh niên trai tráng sau khi rời làng, chỉ biết nhìn bầu trời một lần nữa. Nửa trắng nửa đỏ, huyền bí vô cùng. Sắc trời này đâu phải ai cũng được tận mắt chứng kiến, vạn năm mới có một lần.

Tất cả đã được vận mệnh sắp đặt sẵn!

Kẻ đang nằm trong đỉnh Giáp Tử kia, chỉ có hắn mới biết rõ cớ sự. Thế gian cũng lưu truyền rằng, chỉ khi diệt được hắn, vạn năm đau khổ này mới có thể kết thúc.

[…]

Keng! Ầm!

“Chỉ có vậy?”

Hai nam một nữ cùng nhau đọ kiếm trên không trung, thân ảnh nhanh đến mức người phía dưới còn chẳng thể nhìn ra được chiêu thức của họ. Vệt sáng đỏ cùng xanh va chạm liên hồi, cứ cách vài phân lại biến hóa.

Ba người bọn họ đánh từ Bắc sang Nam, từ Nam tới Đông, đánh cho đến khi một trong ba đối phương phải gục ngã. Nữ nhân với bộ bạch xiêm y là người bại sớm nhất. Nàng ta bị đánh cho bay vài mét, đập mạnh vào đỉnh điện của Bát viên túc – phủ đệ của Thanh Chiêu Trưởng Công Chúa. Trước đó, nàng còn bị nam nhân với mái tóc đỏ đả thương vào l*иg ngực, nếu không phải phản ứng của nàng nhanh, thì lúc này, tim nàng đã ngừng đập từ lâu.

“Tuyết Lạc!”

“Nhìn đi đâu vậy?”

Ầm!

Nam nhân mặc xiêm y trắng, mình đầy thương tích cũng vô thức bị người kia đánh lại chỗ nàng. Một nam một nữ cùng chỗ, người bị vật nhọn xuyên qua chân, không thể cử động, người còn lại thì chấn thương nặng, gãy tay, đầu đập mạnh vào tường.

“Chậc! Song kiếm hợp bích cái kiểu gì vậy? Đến cả đánh trúng ta còn không làm được…”

“Khinh người quá đáng!”

An Tuyết Lạc nói lớn. Nàng quệt đầu ngón tay lấy giọt máu vương trên miệng, dùng giọt máu ấy vẽ ra vô vàn cấm chú trong nháy máy. Những cấm chú hóa thành từng dải văn tự kỳ lạ, trong nháy mắt đã bao bọc lấy tên nam nhân kia. Hắn tỏ vẻ khá ngạc nhiên, chỉ đứng im trên không trung coi nàng muốn làm cái gì.

Biểu hiện đó rõ ràng có ý khinh thường nàng.

An Tuyết Lạc không để tâm đến điều đó. Nàng nhếch môi, châm chọc nói với hắn: “Địch Thang Uyên, ngươi sớm muộn cũng sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình.”

Ngạo mạn? Địch Thang Uyên đưa bàn tay còn nhuốm máu lên cằm, tròng mắt đen láy hệt như hắc ngọc khẽ chuyển động mạnh. Hắn dùng móng vuốt trên ngón tay mình cào lên mặt, bối rối không hiểu rõ hai từ “ngạo mạn” có ý nghĩa gì.

Sinh vật được sinh ra từ oán hận như hắn, căn bản không thể hiểu nổi ngôn ngữ của nhân loại. Ngay cả cảm xúc vặt vãnh, hắn cũng không thể bộc lộ. Cái khoảnh khắc mà hắn đưa tay lên cằm nghĩ ngợi, thời không sớm đã ngừng lại. Tất cả những sinh vật sống xung quanh hắn đều bị ảnh hưởng bởi sự suy tư này của hắn, đồng loạt ngừng lại động tác.

Địch Thang Uyên nhớ lại đống ký ức lộn xộn lúc trước. Thuở sơ khai, khi hắn còn là Ma Thần Vương mạnh nhất, hắn đã có bản tính luôn coi thường người khác, nhưng hắn lười muốn hủy diệt đại lục, lười muốn nắm giữ sinh mạng chúng sinh trong lòng bàn tay mà hắn chỉ một lòng coi việc quan sát thiên hạ là một thú vui thường nhật.

Cái hắn nhận ra từ nhân loại đó là: Bọn họ quả thực quá tàn nhẫn, còn ác hơn cả một con quỷ như hắn. Ban đầu hắn còn định tha cho những con người nhỏ bé một con đường sống, nhưng hắn nghĩ lại rồi, hắn quyết không nhân từ với nhân loại nữa. Đã là thức ăn, đã là thú vui, thì Địch Thang Uyên đều sẽ cắn nuốt hết thảy!

Hồi ức kết thúc.

Thời điểm mà Địch Thang Uyên lơ đãng, một luồng sáng chói mắt đã thức tỉnh toàn bộ chuyển động của vật sống chung quang. Nam nhân mặc xiêm y trắng kia, y tên Ngoạn Thuẫn Doanh, miệng vương đầy máu vẫn cố gắng niệm chú, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào thân ảnh của kẻ đang bị cấm chú quấn lấy, hai ngón tay từ từ đưa lên trán, vẽ ra một ấn đường màu vàng kim rồi cười mỉm.

“Phá!”

Thuật ngưng đọng thời không của Địch Thang Uyên ngay lập tức mất hiệu lực, An Tuyết Lạc cũng thuận theo đó mà lấy máu mình vẽ xuống đất, tạo một hình tam giác quỷ. Nàng cúi người xuống, thổi vào nền đất một luồng khí lạnh màu xanh lục. Luồng khí theo sự điều khiển của nàng mà lao tới chỗ Địch Thang Uyên, bắt đầu quá trình xâm nhập vào các tế bào.

Địch Thang Uyên nhìn An Tuyết Lạc bày ra đủ chiêu thức tấn công mình, trong lòng chỉ thầm nghĩ “Rốt cuộc bao giờ mới xong chuyện.” vậy mà chỉ mới qua thêm vài phân, hắn đã cảm thấy cơ quan nội tạng bên trong hắn xuất hiện vấn đề.

Đám dây leo không biết từ đâu liên tục mọc ra. Chúng đâm thủng da thịt của Địch Thang Uyên, len lỏi đến từng bộ phận, ăn mòn rồi tiêu hóa các tế bào phục hồi của hắn. Địch Thang Uyên với vẻ mặt vô cảm, khẽ nheo mắt nhìn về phía những tầng dây leo đang bao bọc cơ thể.

Sự hạn chế của văn tự khiến hắn không thể nhúc nhích, càng thuận lợi hơn cho đám dây leo phát triển. Chẳng mấy chốc, hắn đã bị bọc thành một quả bóng đen lớn.

An Tuyết Lạc thấy thời cơ ra tay vẫn chưa tới, liền lết thân qua chỗ Ngoạn Thuẫn Doanh coi y thế nào. Thân thể của y chỗ nào cũng không lành lặn, chân trái bị đâm xuyên qua vật nhọn, tay phải hơi vặn vẹo, xem chừng là sắp gãy rồi. An Tuyết Lạc vốn muốn rút vật nhọn ra, nhưng làm cách nào cũng không rút ra được.

Nàng lo lắng cho Ngoạn Thuẫn Doanh, sợ y sẽ xảy ra chuyện, nhưng đến khi Anh Tuyết Lạc quay đầu muốn tìm kiếm chi viện, nàng chỉ thấy một đội quân đen nghịt trước mắt. Số lượng của chúng rất đông, nhiều đến nỗi vây kín cả bầu trời. Tên nào tên nấy đều xấu đến thảm thương, có vài tên thì đặc biệt hơn một chút, mình là côn trùng, nhưng cấu trúc cơ thể lại giống nhân loại. Nhìn qua đã biết không dễ đánh.

Số lượng không phải là vấn đề. Trước mắt, nàng vẫn nên quan sát tên ở trong bọc đen kia thì hơn.

Hắn rõ ràng có thể dễ dàng phá bỏ đám dây leo rắc rối đó, nhưng nhìn thể nào cũng chỉ thấy hắn đang suy tính mờ ám. Thay vì cứ tiếp tục phỏng đoán lung tung, thà rằng triệt hạ luôn để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra! An Tuyến Lạc đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của đám dây leo, theo đó, những bông hoa đỏ rực cũng nở rộ trên thân xác hắn.

Địch Thang Uyên có chút bất ngờ, đến khi hắn định thần lại, hắn chỉ thấy một màn pháo hoa lạ mắt. Thì ra là An Tuyết Lạc đã phân tán những bụi phấn của cánh hoa, bay theo ngọn gió mà dính vào người những ma quân của hắn.

Bụi phấn vừa chạm đã lập tức nổ tung trong mồi lửa của An Tuyết Lạc. Giữa hàng vạn ma binh, bụi phấn hệt như nàng vũ cơ xinh đẹp, sở sở động nhân¹, mê hoặc lòng người, điên cuồng nhảy múa trong lửa và máu thịt. Nó lướt qua ai, người đó hết thảy đều bị mê hoặc, không thể động đậy cũng chẳng thể mở lời, đôi ngươi thối rữa cứ thế điên đảo, chìm đắm trong cõi hoan lạc hư ảo.

(¹) Sở sở động nhân: tư thái và dung mạo xinh động lòng người.

Đám ma binh đặc biệt hơn thì dễ dàng thoát khỏi được cám dỗ ẩn trong hương mê của bụi phấn, hai tên lớn nhất xem chừng khá mạnh, vừa rút kiếm ra đã khiến bụi phấn phân li tán loạn. Tên kỳ dị nhất trong số chúng có bộ dáng y chang côn trùng, sau lưng là cánh bướm với vô ngàn con mắt.

Nó chỉ khẽ nhếch cái miệng đầy răng nanh, xoay mạnh cây thương liền phá bỏ được toàn bộ hư cảnh mà An Tuyết Lạc bày ra. Nàng không vội, lập thêm vài trận pháp xung quanh Địch Thang Uyên nhằm phòng ngừa ma quân của hắn giúp hắn thoát khỏi vòng vây, sau đó mới vung tay, tạo ra luồng gió lớn gồm những bụi phấn li ti lại.

Bụp!

“Vạn sinh âm khí, kiếm họa thiên nhai, điều binh thiên tử, khởi!”

Tiếng cười của nữ tử từ đâu lại vang dội trời đất, cảnh vật chung quanh bỗng chốc hóa hình. Tiên tử thướt tha nhiều vô kể, lụa tơ bay ngập khoảng trời. Có kẻ không nhịn được muốn với lấy tiên tử, có tên lại dùng đao chém loạn không ngừng. Hoảng loạn, sợ hãi, trầm mê, vui sướиɠ, tất cả đều giống như đang đắm chìm trong tiệc rượu, một ly liền vĩnh viễn không thể tỉnh lại, ngay cả toán quân đồng minh cũng bị hư ảnh làm cho mất dần thần trí.

Thật là.. trụy lạc đến mức khiến con người ta cảm thấy ghê tởm.

“Aida ~ tướng công, chàng mau ôm thϊếp đi nào.”

Tên ma binh mang vẻ ngoài có vài phần lịch lãm hơi nhón chân, tay dang rộng ra ôm lấy tiên tử vào lòng, gương mặt lộ rõ vẻ vui sướиɠ. Tay hắn không ngoan, muốn sờ mó tiên tử, nhưng tiếng “Phập!” từ miệng nàng phát ra liền khiến hắn tỉnh ngộ.

Tiên tử mặt không biến sắc, hai mắt lồi ra, miệng há rộng, móng tay đen nghịt mạnh mẽ găm vào da thịt. Tiên tử cứ thế xông vào cắn xé hắn, cắn đến lúc hắn chẳng còn gì mới thôi.

Những tiên tử khác cũng lần lượt lộ nguyên hình, dần dần trườn lên cơ thể các ma binh, say đắm cắn xé từng tầng da thịt. Bọn họ giống như những con quỷ đói lâu ngày chưa có gì bỏ vào bụng, mặc cho thứ trước mặt có là vài mảnh xương, giòn đến mức chạm nhẹ cũng sẽ vỡ, họ vẫn đều gặm cho bằng sạch.

Quân đồng minh do Thiên Linh Quốc phái đến bị những tiên tử làm cho khϊếp sợ, vội vã lui binh về phía sau. Tiên tử lại không làm hại họ, chỉ chăm chăm vào đám ma binh mà cắn xé. Cái tên có bộ dáng kỳ lạ lúc nãy nhịn không nổi nữa, nổi trận lôi đình. Nó giơ thương lên, định một đòn đánh vỡ hư ảnh. Nhưng hắn lại không biết rằng, đây vốn không phải là hư ảnh bình thường.

Là huyễn thuật! Huyễn thuật đã thất truyền từ lâu, tên của nó là: Khiển Hoàng Thái Kinh!

Loại huyễn thuật khơi gợi du͙© vọиɠ sâu bên trong tâm trí, chỉ cần trúng phải, không cần biết đối phương tu vi cao thâm đến mức nào, đều sẽ bị huyễn thuật này cắn xé tới chết…

Mà cách thức luyện ra huyễn thuật này còn đáng sợ hơn. Dùng mạng của hơn 300 kỹ nữ cùng hàng ngàn vũ cơ mới hóa thành. Đây là chính là thuật tà môn đỉnh cấp!

An Tuyết Lạc, vốn không nên biết cái này.

Hết chương 1.