Tru Tiên - Tích Vân Di

Chương 7: Ngoạn Thuẫn Doanh Từ Trần

Hoả diệm cuồn cuộn như giao long uốn lượn, lan từ đỉnh núi tới sườn dốc, thiêu rụi từng gốc mai, cội bách, khiến sơn lâm trở nên tiêu điều, hoang tàn. Mặt đất phủ một màu đỏ rực hệt như một cái lò nung lớn, cảm tưởng nếu có bất kỳ sinh vật nào đi qua đều sẽ bị nó thiêu thành tro tàn. Khói lửa bay mịt mù trong không khí, từng dải lụa trắng lặng lẽ vất vưởng trên cây, cuốn theo chiều gió bay tới trước mặt Ngoạn Hình Thiên.

Bạch lăng?¹

Bạch lăng¹: hay còn gọi là bạch lụa, là một loại khăn lụa trắng dùng để tự treo cổ. Khi hoàng đế ban chết, ngoài tửu độc, tự tận thì còn có bạch lăng, ngụ ý chết trong danh dự và yên lặng.

Ngoạn Hình Thiên nào còn tâm tư suy nghĩ lý do, hắn cắm đầu chạy thật nhanh về gian nhà cũ, cái khoảnh khắc mà hắn thực sự về tới, cũng là lúc thanh kiếm trên tay y rơi xuống.

Ngoạn Thuẫn Doanh, từ trần!

Keng.

“A… aaa!” Ngoạn Hình Thiên như muốn sụp đổ trong phút chốc. Trước mắt hắn là một thân ảnh cao lớn mặc hắc giáp khắc vảy long ngư, vai trái đính đầy vuốt sắc của ma thú như một lớp bảo vệ vững chắc, mái tóc đen dài được cột gọn, thõng xuống. Hắn mang một chiếc mặt nạ bằng kim loại, che đi nửa mặt bên phải, nửa còn lại phô trương toàn bộ. Thanh kiếm tựa huyết dịch chảy trong cơ thể, sắc đỏ ánh lên giữa ngọn lửa rực hồng, thấm đẫm máu của người trong lòng hắn.

Phụt!

“Xem ra không cần phải tìm nữa rồi.”

Hắn rút kiếm, ném Ngoạn Thuẫn Doanh xuống đất như ném một con chó, bình thản lấy bạch lăng lau đi vệt máu trên thanh kiếm, con ngươi khẽ đảo qua chỗ Ngoạn Hình Thiên. Hắn giống như người mất hồn, mắt chằm chằm vào người đang nằm dưới đất.

Rốt cuộc là bi thương hay căm phẫn, Hình Thiên đều không để lộ ra biểu cảm. Trong mắt hắn lúc này chỉ có bóng tối và… vũng máu đang chảy tới chân hắn. Ngoạn Thuẫn Doanh nằm yên tại đó, tựa như đã rơi vào giấc mộng vĩnh hằng. An nhiên, một chút cũng không vướng bận chuyện của trần thế. Nét mặt lúc từ trần của y hoàn toàn không có chút gì là đau khổ… giống như, y đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

“Sư phụ…”

Ngoạn Hình Thiên từng bước bước tới chỗ y, lặng lẽ quỳ xuống ôm lấy Ngoạn Thuẫn Doanh vào lòng, cảm nhận hơi ấm dần tắt lịm của y. Hắn không khóc, không thể khóc dù chỉ một chút. Nỗi đau mất đi người cha đã nuôi nấng mình suốt ngần ấy năm sớm đã vượt qua ngưỡng cửa của sự tuyệt vọng và đau khổ. Hắn lần nữa bơ vơ trơ trọi một mình giữa thế gian…

“Cái danh đó của ngươi lúc này có thể phát huy tác dụng rồi đấy.” Tên nam nhân khi nãy chĩa kiếm về phía Ngoạn Hình Thiên, cười khinh bỉ với hắn.

“Vậy sao…” Ngoạn Hình Thiên ngẩng đầu lên, đôi ngươi tựa như ánh lửa cuối cùng trong đêm bão, vừa kiên cường vừa có chút lụi tàn. Giọt dầu cuối cùng mà người kia để lại khẽ rơi xuống, ngọn lửa ấy liền lập tức bùng lên mạnh mẽ, như thể muốn trút hết cơn giận, lại như bất lực vì không thể vì người mà tỏa lửa.

Ngoạn Hình Thiền cầm lấy Vô Tẫn Hàn² đâm thẳng về phía tên nam nhân kia, động tác nhanh như vũ bão, hoàn toàn không để đối phương kịp phản ứng. Ngay khi mũi kiếm chạm đến mắt hắn, thân ảnh của hắn tựa nước chảy, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt của Hình Thiên.

Vô Tẫn Hàn²: thanh kiếm được tạo ra từ Băng Tinh Nguyệt Hoa, loại băng chỉ xuất hiện khi ánh trăng rọi xuống băng tân hồ nơi cực Bắc. Loại băng này không tan bởi lửa thường, không vỡ bởi kim thiết, mỗi giọt kết tinh đều mang theo linh khí thuần khiết. Vô Tẫn Hàn mất tám năm mới hoàn thành được, do chính tay Ngoạn Thuẫn Doanh tự tay tạo ra. Kiếm thể trong suốt, trên thân khắc hoạ nhiều bông tuyết, chuôi kiếm khảm ngọc lớn, tỏa ra ánh lam rạng ngời.

Những giọt nước đọng lại trên thanh kiếm biến thành màu đỏ chói, từ từ len lỏi trên lưỡi kiếm sau đó… phát nổ.

Bùm!

“Chết tiệt, thứ gì vậy?” Ngoạn Hình Thiên khéo léo tránh được cú nổ. Thân kiếm của Vô Tẫn Hàn bị ngoại lực tác động mạnh, vậy mà không có chút hề hấn. Ngoài việc đọng lại vài vệt đen thì tổng thể, nó vẫn còn nguyên vẹn. Có điều, Vô Tẫn Hàn dường như không chấp nhận người cầm là Ngoạn Hình Thiên hắn, dẫu cho hắn có cố gắng nắm chặt thanh kiếm, vung ra từng đợt chém liên hồi, kiếm vẫn không theo ý hắn mà đổi hướng.

Keng.

Ngoạn Hình Thiên đem Vô Tẫn Hàn ném vào hư ảnh đang nấp bóng trong rừng cây, thoắt cái đã lấy được kiếm của bản thân. Một tia sáng loé lên trong bóng tối, nhiệt độ xung quanh ngay tức khắc giảm đột ngột, sương lạnh dâng lên, thoáng chốc đã dập tắt được ngọn lửa ngút trời. Hình Thiên khẽ run, cốt tuỷ của hắn đang kêu gào cực kỳ thảm thiết, cảm giác lạnh đến thấu xương này hắn chưa từng được cảm nhận.

Rùng mình, sợ hãi, thậm chí là có chút e dè, giống như dân thường tìm mọi cách thách thức thần linh, cho đến khi thần linh thực sự hạ phàm.

Một cái chỉ tay liền khiến sự kiêu ngạo cả đời của kẻ đó, hóa thành cát bụi!

Grào!

Âm thanh gào rú của sinh vật lạ vang lên, tiếp theo đó, một luồng ánh sáng chói loá lao về phía Ngoạn Hình Thiên. Hàm răng sắc nhọn của sinh vật đó ngoạm lấy thân thể của hắn, cắn mạnh vào từng thớ thịt. Vết thương bị rỉ máu của Hình Thiên trực tiếp bị sương lạnh đóng băng, hắn cảm nhận được, linh lực trong cơ thể hắn đã tê liệt. Tâm mạch chậm lại, khí huyết ngưng trệ, thở cũng là điều vô cùng khó khăn.

Ngoạn Hình Thiên nắm chặt kiếm trong tay, vung mạnh vào sinh vật được tạo ra từ khối băng ấy. Đường kiếm xuất ra như có tia lửa, thiêu rụi sinh vật to lớn chỉ trong thoáng chốc. Tên nam nhân khi nãy còn núp trong bụi, không rõ từ khi nào đã xuất hiện đằng sau lưng hắn, giơ cao chân đá vào người Ngoạn Hình Thiên một cái.

Ngoạn Hình Thiên linh hoạt né đi, thuận thế nắm lấy chân hắn ném mạnh xuống dưới. Giọng hắn khàn lại, mắt đỏ lên, củng mạc³ hoá đen, sát ý toả ra gấp bội lần.

củng mạc³: là phần tổ chức liên kết trắng dày đặc bao quanh mắt và duy trì hình dạng của nhãn cầu, nói dễ hiểu hơn thì nó là lòng trắng của mắt.

“Thiên địa huyền quang, đao phong liệt diễm, triệu thần vạn giới, khai.”

Hình Thiên vừa dứt lời, nữ tử đội khăn trùm đầu đen tuyền tức thì hiện ra. Nàng ta có vẻ ngoài giống như một vị thần, gương mặt sáng chói tựa hào quang, nhưng trên tay lại cầm theo lưỡi hái sắc bén. Con ngươi màu đen của nó mở ra, lướt qua toàn bộ núi Bạch Trạch giống như đang tìm một con chuột nhắt, thoắt cái đã tìm ra vị trí của tên nam nhân kia.

Lưỡi hái trong tay vung lên, quả cầu đen nhẻm, nhớp nháp, kì dị hiện ra, chậm rãi rơi xuống rồi tạo một cú nổ lớn, bao trọn lấy ngọn núi Bạch Trạch.

Choang!

“Ta còn tưởng là chiêu thức ảo diệu nào cơ, cũng chỉ có vậy?” Hắn nhếch môi cười, hơi nheo mắt để lấy lại ánh sáng. Cú nổ vừa rồi biến cảnh vật xung quanh chỉ còn lại màu đen trắng, hệt như huỷ diệt tất thảy mọi thứ, chỉ để lại cõi hư vô. Hắn vốn định nhìn lên trên thì đột nhiên phát hiện, Ngoạn Hình Thiên đã biến đi đâu mất. Giây sau, một cảm giác ớn lạnh truyền đến từ cánh phải, giống hệt cảm giác mà người đó mang lại.

“Vel’ta suun el’rimor… Na’zhar vekh’dar mor’kael, shakar drav’nak, va ruk’tar. (Phàm nhân yếu kém khẩn cầu thần thánh, còn ta dâng tà linh quy phụ, lấy huyết, tế hồn.”⁴

Keng! Keng!

Ngoạn Hình Thiên thình lình xuất hiện, điên cuồng vung kiếm đọ với hắn. “Sự chúc phúc của quỷ dữ”⁵ mà linh thể to lớn kia đem lại khiến sức mạnh của Hình Thiên tăng gấp bội, gần như đánh ngang hàng với kẻ kia. Hai người không phân thắng thua trong giai đoạn đầu, nhưng qua vài khắc, sự yếu thế của Hình Thiên đã lộ rõ. Chúc phúc đã hết, vậy nên dù Hình Thiên có vung kiếm nhanh cỡ nào, mạnh cỡ nào cũng đều bị hắn linh động chặn lại.

Đây là khoảng cách về thực lực và cảnh giới!

Mặt đất nứt toát ra thành nhiều mảnh, vết rạch lớn do sự va chạm của hai người lan rộng ra toàn bộ núi Bạch Trạch, khiến toàn thể ngọn núi giống như một đống đổ nát, hoang tàn. Ánh đỏ liên tục lập loè trong không khí, sắc đỏ của Ngoạn Hình Thiên căn bản nhỉnh hơn đôi chút, áp đảo lại sắc đỏ thẫm của người kia, không lâu sau, một màu đỏ tươi phun ra, nhuộm đỏ thân thể của hắn.

Xoẹt!

Con ngươi Ngoạn Hình Thiên khẽ run lên, tiếng “bộp” vang tới, cánh tay cầm kiếm của hắn trong thoáng chốc đã đứt lìa. Hình Thiên không kịp phản ứng lại đòn bất ngờ vừa rồi, trực tiếp bị người kia đâm thêm vài nhát vào ngực, khuỵu một chân xuống đất.

“Ha… ha…”

Hình Thiên dùng tay trái ôm vết thương, khóc nhọc thở ra. Máu từ đỉnh đầu nhuộm đỏ một bên mắt của hắn, lan ra khắp mặt, xem chừng đòn lúc nãy không chỉ đánh vào cánh tay phải mà còn rất nhiều chỗ khác. Chân đang khuỵu của hắn đã mất cảm giác, trên đó còn hiện ra dấu vết bị chém liên tục nhiều lần. Người kia không cắt lìa chân của Ngoạn Hình Thiên mà chỉ cắt đi cơ của hắn nhằm Hình Thiên không thể chạy khỏi.

“Ở bên cạnh hắn mà chỉ học được có vậy? Còn hóa ma khí thành bản nguyên của chân khí? Nực cười!”

Xoẹt!

Một kiếm chém xuống, cánh tay bên phải của Ngoạn Hình Thiên cũng đứt lìa tức khắc. Ngoạn Hình Thiên đau đến thốt không ra lời, nhưng sự căm phẫn của hắn vẫn là lấn át nỗi đau. Hắn gồng người lên, biến tia nguyên khí của hắn thành hai cánh tay trong suốt màu đỏ thẫm, cố chấp nhặt kiếm lên chống trả lại.

“Ngoan cố! Ngươi với tên thái giám đó thật chẳng khác gì nhau!”

Bụp!

Cú đập thẳng vào tim của Ngoạn Hình Thiên, khiến xương hắn gần như vỡ vụn. Hình Thiên phụt ra một ngụm máu, cánh tay nắm chặt lấy tay của người kia đang đặt lên ngực mình, phẫn nộ muốn quật hắn xuống.

“Aaaa!”

“Không biết tự lượng sức!” Hắn siết cổ của Hình Thiên, mạnh mẽ đè mạnh xuống đất. Sự va đập lần này lớn gấp đôi cú đánh khi nãy, Ngoạn Hình Thiên giống như con cá trên chảo nóng, vùng vẫy trước cửa tử nhưng lực bất tòng tâm, mặc cho người ta xào nấu.

Hộp sọ của hắn bị đập nát vụn rồi…

Đầu tháng ba, tuyết rơi phủ kín mặt đất. Có lẽ là do thuật thức của người kia toả ra, hoặc… do trời cao cảm thấy hắn đáng thương nên rơi trận tuyết này để an ủi cái chết của hắn và nghĩa phụ? Những bông tuyết lạnh lẽo rơi trên thân thể nhuộm đỏ máu tanh của Ngoạn Hình Thiên, nhẹ nhàng mà tang thương, hệt như lệ rơi từng giọt. Núi Bạch Trạch lần nữa phủ màu trắng xoá, nhưng lần này là màu trắng của sự đau buồn.

“Thiên không lệ ngọc, vạn tượng ai ca hồn vãng khách

Cửu trùng phong loạn, nhất niệm khấp tế cố sư tâm”

Ý thức của Ngoạn Hình Thiên chỉ đọng lại đôi chút, cái khoảnh khắc hắn thực sự từ trần cùng nghĩa phụ của hắn, một thanh âm đã kéo hắn lại từ cõi tử.

Reng.

“Hửm?”

Người kia quay phắt lại, đảo mắt xung quanh một lượt, sau khi xác nhận không có thứ gì mới tiếp tục kéo lê xác của Ngoạn Hình Thiên trở về. Tin tức Ngoạn Hình Thiên và Ngoạn Thuẫn Doanh chết đã lan rộng, không ít người vui sướиɠ, coi đó là chuyện đáng mừng nhất. Cũng có một số người, thực sự tiếc thương cho cái chết của họ.

Đêm tối tĩnh mịch, bóng dáng thiếu nữ mặc áo choàng tím, tay cầm l*иg đèn rảo bước trên con đường tuyết của núi Bạch Trạch. Nàng đưa tay, lộ ra ba chiếc vòng tử sắc lấp lánh tựa ngân hà, nhẹ nhàng chạm vào đàn hồ điệp đang bay lượn xung quanh.

Ánh sáng của tinh thể tím lam trên chiếc nhẫn được gắn liền với chiếc vòng bằng một sợi dây linh lực mờ ảo phát ra, chầm chậm dẫn lối cho thiếu nữ tới gian nhà trên đỉnh núi.

Thiếu nữ đưa tay, khẽ động vào thân cây bạch mai đang bao bọc lấy gian nhà bằng toàn bộ tán lá của nó, ngay tức khắc cảm nhận được dòng điện và sương lạnh truyền tới, lập tức rút tay lại.

“Kết giới? Xem ra không thể điều tra từ đây rồi.”

Nàng phẩy tay, động tác uyển chuyển, dịu dàng hệt như liễu rũ bên hồ, ra lệnh cho đám hồ điệp điều tra xung quanh núi, còn mình thì xem xét ấn chú thật cẩn thật. Nàng nhìn rất lâu, cuối cùng đành thở dài một tiếng.

“Xem ra là kẻ đó, nếu không, làm gì có chuyện tu sĩ trên thế gian lại tạo được cái kết giới y hệt ông ấy.”

Tinh thể trên chiếc nhẫn lại rung lên, đám hồ điệp khi nãy cũng quay về. Nàng ghé sát chúng, lắng nghe lời thì thầm.

“Vậy sao? Không chết là tốt.”

Ngôn ngữ của quỷ dữ⁴, ý muốn nói “Kẻ yếu thì mưu cầu thần thánh, còn ta nguyện quỷ dữ luôn bên cạnh ngươi, lấy máu tế hồn”.

Sự chúc phúc của quỷ dữ⁵: u linh nữ kia là hoá thân từ một tia ý chí còn sót lại của Ma Thần, bị Ngoạn Hình Thiên luyện hóa thành thuật thức. Nó có thể cường hoá sức mạnh của chủ sở hữu lên thêm một cấp, nhưng chỉ trong vòng hai khắc tuỳ theo thực lực của chủ sở hữu. Nếu không biết cách vận dụng, linh lực của chủ sở hữu sẽ bị ma ý của nó nuốt sạch.

Hết chương 7.