Nó lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ngài còn muốn ăn thịt gà không ạ?"
Lý Mạt Phục lập tức bị kéo sự chú ý, nhìn Quả Tử, hỏi ngược lại: "Ngươi sao còn quỳ ở đó?"
"..." Quả Tử không dám trả lời.
Lý Mạt Phục chống cằm, thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, đứng dậy đi."
"Vậy... con gà kia thì sao?" Quả Tử vừa đứng lên vừa dè dặt hỏi.
Lý Mạt Phục ngẫm nghĩ một lát. Sau trận cãi vã vừa rồi, cậu cảm thấy cần phải bổ sung năng lượng, liền đáp: "Ăn! Sao có thể không ăn? Có ăn mới sống tốt được!"
Nghe vậy, Quả Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong con gà và uống thêm một thang thuốc, Lý Mạt Phục no căng, nằm nghỉ một hồi lâu. Đợi đến khi nước nóng đã chuẩn bị xong, cậu mới đi tắm. Tắm rửa, vệ sinh xong, cậu lên giường ngủ. Trận cãi vã làm cậu mệt mỏi rã rời, vừa đặt mình xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
---
Trong khi Lý Mạt Phục ngủ say, tại Thanh Liên viện lại là một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Sau khi Mạc Dịch báo cáo xong từng chữ cuối cùng, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
"Rầm!"
Lục Minh Vân, nghe xong báo cáo, sắc mặt lúc trắng bệch, lúc lại đen thẫm. Cuối cùng, hắn không kìm được mà đập mạnh xuống bàn, phát tiết cơn giận.
Mạc Dịch cúi thấp đầu, quỳ một gối trên đất, trong khi Mặc Trúc đứng im lặng bên cạnh Lục Minh Vân, cũng không dám ngẩng lên.
"Thiếu gia..." Mạc Dịch vừa mở lời thì đã bị Lục Minh Vân giơ tay ngăn lại.
"Đừng động đến hắn." Lục Minh Vân xoa trán, giọng trầm hẳn xuống.
Hắn biết, dù có tức giận thì cũng làm được gì? Người kia, hắn có thể làm gì đây? Cơn giận này, hắn chỉ có thể nuốt vào trong.
Lục Minh Vân cũng đã hiểu rõ cái tính khí ngang ngược của Lý Mạt Phục. Thật sự là không thể nhẫn nại được chút nào. Nhưng nghĩ kỹ lại... có lẽ là trước đây nhẫn nhịn quá lâu, giờ chỉ cần chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền bùng nổ?
Quả thật, muốn khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Lục Minh Vân che mặt, khẽ tặc lưỡi, rồi phất tay ra hiệu: "Ngươi quay lại tiếp tục canh chừng hắn. Đừng chọc tức hắn thêm nữa, hắn có oán cũng là chuyện thường tình."
Mạc Dịch nhíu mày khó hiểu: "Thiếu gia, tuy chúng ta không thể gϊếŧ hắn, nhưng dạy cho hắn một bài học cũng không phải là không được."
"Dạy hắn một bài học?" Lục Minh Vân bỏ tay xuống, nhìn Mạc Dịch với ánh mắt khó tin, như thể vừa nghe được điều gì đó thật nực cười. "Ngươi bị hắn mắng nhiếc cả buổi mà vẫn chưa hiểu ra sao?"
"Hiện tại hắn ở trạng thái nào? Sống dở chết dở, mạng thì coi như bỏ đi, sống thì sống, chết thì chết. Những ngày qua ta bảo các ngươi canh chừng hắn là vì sao?"
"Là để ngăn hắn tự vẫn!"
"Giờ ngươi lại bảo muốn dạy hắn một bài học? Ngươi muốn ép hắn vào đường cùng sao?!"
Mạc Dịch lập tức hiểu ra, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Gã vội quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi: "Thuộc hạ lỡ lời! Xin thiếu gia trách phạt!"
Gã theo Lục Minh Vân đã nhiều năm, biết rõ điều thiếu gia lo sợ nhất là gì. Chính vì vậy, nghĩ lại những lời mình vừa nói, gã không khỏi toát mồ hôi lạnh. Không hiểu sao vừa rồi gã lại có ý nghĩ muốn động đến Lý Mạt Phục.
Sắc mặt Lục Minh Vân trầm xuống, vừa vì cơn giận với cái tính khí ngang ngược của Lý Mạt Phục, vừa vì nhớ lại những lời bóng gió đầy ẩn ý của Lâm thị vào sáng nay. Thật sự, chỉ muốn gϊếŧ người cho xong.
"Quay lại canh chừng, đừng để lại mắc bẫy của Lâm thị." Lục Minh Vân chống cằm, nhắm mắt, phất tay như muốn kết thúc cuộc nói chuyện.
Mạc Dịch đáp một tiếng, đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước, gã đã bị Lục Minh Vân gọi lại.
"Khoan đã."
"Thiếu gia, còn gì dặn dò?" Mạc Dịch hỏi.
Lục Minh Vân định bảo gã đem chuyện Bạch Uyển Đình mang thai nên mới không xử lý nàng ta cho Lý Mạt Phục biết. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy chuyện này nói ra có chút không ổn, cuối cùng lại nuốt lời vào.
"... Hắn muốn làm gì thì cứ để hắn làm, chỉ cần không quá đáng, không bỏ trốn." Lục Minh Vân suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: "Nhưng tốt nhất là báo trước cho ta."
"Vâng." Mạc Dịch đáp lời.
"Để hắn nếm thử mùi vị có tiền có quyền là thế nào, đừng để hắn suốt ngày giữ cái bộ dạng chán chường như muốn chết đó!" Lục Minh Vân gằn giọng nói.