Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 22: Gặp gỡ (1)

Vì đi ngủ sớm, Lý Mạt Phục tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng, dù bên ngoài vẫn còn lờ mờ bóng tối. Cậu mở mắt nhìn quanh vài lần, ngáp dài một cái rồi lại nhắm mắt, nằm thêm một lúc nữa. Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, bên ngoài còn vang lên tiếng hót ríu rít của chim họa mi. Nghe lâu thì thấy phiền, nhất là đám chim ấy cứ thích bay đến đậu ngay trước khung cửa sổ bên giường cậu mà hót.

Lý Mạt Phục dụi mắt, nằm trên giường vươn người một cái rồi ngồi dậy. Cậu để chân trần bước xuống giường, tiến đến mở cửa sổ. Ngoài khung cửa, một chậu cây lá tử đàn nhỏ được chăm sóc cẩn thận được đặt ngay ngắn, còn lũ họa mi thì lập tức bay tán loạn.

"Ríu rít không ngừng." Lý Mạt Phục bực bội lẩm bẩm.

Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài, tò mò xem lũ chim kia đang làm gì. Lúc ấy, cậu mới phát hiện lớp rêu xanh trong chậu cây đã bị chúng bới tung lên, vương vãi khắp nơi. Cậu bật cười, hóa ra là chúng đang tìm rêu để lót ổ.

"Công tử, ngài đã dậy chưa?" Tiếng của Quả Tử từ bên ngoài vọng vào. Nó dậy sớm, vừa mới quét dọn sân viện xong.

"Ta dậy rồi." Lý Mạt Phục đáp lời, sau đó đóng cửa sổ lại.

Quả Tử mở cửa bước vào, liền thấy Lý Mạt Phục đang định trèo lại lên giường với đôi chân trần. "Công tử, sao ngài không mang tất mà đã xuống giường rồi?" Quả Tử nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Hửm?" Lý Mạt Phục thản nhiên đáp, vỗ vỗ đôi chân rồi rút lại vào chăn: "Chẳng chết được đâu."

Quả Tử bĩu môi, lặng lẽ đi lấy y phục cho cậu.

Thật ra, Lý Mạt Phục chẳng có nhiều quần áo để mặc. Mấy bộ trước đây, ngay cả Quả Tử cũng thấy không vừa mắt, Lục Minh Vân đã bảo vứt bỏ hết. Giờ đây, phần lớn y phục của cậu đều là đồ cũ của Lục Minh Vân từ hai năm trước. Tuy là đồ cũ, nhưng vì ít mặc nên vẫn còn mới đến tám phần.

Không chỉ vậy, Lục Minh Vân còn đặc biệt đến cửa hàng may mua cho cậu một chiếc áo choàng lông chuột xám và áo khoác lông cáo trắng. Một phần là để chuộc lỗi, phần khác là sợ cậu phát hiện mình mặc đồ cũ mà nổi giận.

Thực tế, Lý Mạt Phục chẳng hề bận tâm đến chuyện mặc gì, chỉ cần ấm áp, không rét mướt là được. Nếu để cậu biết Lục Minh Vân đã chi bao nhiêu tiền cho mấy món đồ đó, chắc chắn cậu sẽ lật mắt lên trời. Số tiền ấy, chẳng thà dùng để mua một bàn đầy đồ ăn ngon còn hơn. Chưa kịp thỏa mãn vị giác mà đã phung phí vào quần áo thì đúng là lãng phí đến mức khó mà chấp nhận nổi!

"Công tử, mau dậy đi, để Quả Tử giúp ngài mặc y phục." Quả Tử nói sau khi chọn được quần áo.

Ban đầu, Lý Mạt Phục còn chưa quen, nhưng sau vài lần, cậu đã tự mình mặc được, chẳng cần ai hầu hạ. "Cứ để đó, ta tự mặc được." cậu nói.

"Vâng, công tử, vậy để Quả Tử đi chuẩn bị nước rửa mặt." Quả Tử đáp.

Đợi Quả Tử rời đi, Lý Mạt Phục liền đứng dậy, mặc từng lớp áo: từ áσ ɭóŧ cổ tròn, áo dài dày cổ cao, đến áo khoác ngoài dày hơn nữa. Tầng tầng lớp lớp, cuối cùng là đôi tất được xỏ vào trong đôi giày đen.

Khi đã chỉnh tề, cậu định bước ra ngoài.

"Công tử! Ngài còn chưa rửa mặt, tóc cũng chưa chải!" Quả Tử vừa bưng nước vào đã thấy Lý Mạt Phục định bước ra sân, vội vàng nhắc nhở.

Lý Mạt Phục đành dừng chân. "Được rồi, được rồi." cậu nói, giọng bất mãn.

Sau khi rửa mặt xong, Quả Tử giúp cậu chải tóc. Có lẽ vì sợ cậu lạnh, nó chỉ buộc nửa tóc, phần còn lại chải gọn gàng rồi để xõa xuống sau lưng. Nó cẩn thận cài thêm một chiếc trâm bạc lên tóc cậu.

"Công tử, lát nữa có muốn dùng cháo không?" Quả Tử vừa làm vừa hỏi.

"Ừ, chuẩn bị thêm đồ ăn kèm, phải có thịt!" Lý Mạt Phục vừa đáp vừa gật đầu qua loa.

"… Vâng, công tử." Quả Tử còn chưa nói hết câu, Lý Mạt Phục đã đứng dậy, bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Mạc Dịch đang đứng chờ ngoài cửa liền đi theo sau.

"Lý công tử, ngài định đi đâu vậy?" Mạc Dịch hỏi, khi thấy Lý Mạt Phục vừa bước vài bước ra phía cổng viện.

Lý Mạt Phục quay đầu nhìn gã, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đến từ khi nào vậy?"

"Vừa mới đến," Mạc Dịch đáp.

“Ồ.” Lý Mạt Phục từ bỏ ý định ra ngoài cửa viện để ngó nghiêng.