Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 20: Trút giận (2)

Như thể bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu nay, giờ đây đều được cậu trút ra, từng lời từng chữ như xé toạc nỗi đau trong lòng.

"Còn đọc sách ư? Đọc sách để làm gì chứ?"

"Đọc sách là để hiểu lẽ phải, phân biệt đúng sai. Thiếu gia nhà ngươi đọc sách như thế đấy à?"

Lý Mạt Phục cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Đừng có tự nhận là kẻ đọc sách nữa, sách học được đã vứt đi đâu cả rồi?"

"Chỉ có một thϊếp thôi cơ đấy!"

"Chỉ vì một sủng thϊếp mà ta đã suýt mất mạng một lần! Nếu thêm vài người nữa, thiếu gia nhà ngươi chắc cũng phải theo ta xuống gặp Diêm Vương đấy!"

Lý Mạt Phục giận đến mức bật khỏi ghế, đem toàn bộ nỗi uất ức vì bị đưa đến nơi khổ sở này trút hết lên người Mạc Dịch, giọng nói cao vυ't đến khản đặc.

"Lý công tử!"

Quả Tử bỗng quỳ sụp xuống, khiến Lý Mạt Phục vừa phát tiết xong cũng phải giật mình.

So với sự kinh ngạc chẳng mấy bận tâm của Lý Mạt Phục, Quả Tử mới thực sự sợ hãi. Những lời vừa nghe, liệu có khiến thiếu gia đem nó bán đi không?

Nếu bị bán...

Quả Tử nghĩ đến những nô bộc bị đuổi khỏi phủ, thường phải đến những nơi chẳng ra gì mà sống, lòng liền lạnh toát, mồ hôi túa ra như tắm.

Lý Mạt Phục nhận ra sự hoảng sợ của Quả Tử, khẽ mím môi. Trong lòng, cậu đã chẳng còn chút thiện cảm nào với cái xã hội phong kiến này.

Cậu muốn trở về, cậu không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa.

"Haizz." Lý Mạt Phục ngả người ngồi lại trên chiếc ghế quý phi, giọng đầy mệt mỏi: "Hay là ngươi gϊếŧ ta đi?"

Khuôn mặt Mạc Dịch lúc này đã đen sầm lại, càng lúc càng khó coi, nhưng gã lại chẳng làm gì được.

Những lời Lý Mạt Phục vừa nói, dù mang đầy oán trách, nhưng lại là sự thật.

Từ đầu đến cuối, những khổ sở Lý Mạt Phục phải chịu đều là do thiếu gia sơ suất, đều là lỗi của thiếu gia. Nhưng thiếu gia là thế tử, dù có sai cũng chẳng ai dám chỉ thẳng mặt mà nói, huống hồ là nói một cách ngang tàng như vậy.

Theo lẽ thường, nói ra những lời này, Lý Mạt Phục đáng lẽ phải chết!

Nhưng cậu lại không thể chết được!

Điều này khiến Mạc Dịch cảm thấy tức đến mức muốn nội thương, chỉ hận không thể phun máu mà xin nghỉ việc ngay lập tức!

Nhìn gương mặt dửng dưng, thậm chí còn mang vẻ như đang cầu chết của Lý Mạt Phục, Mạc Dịch thật sự cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến phát điên.

Nghĩ đến chuyện sau khi Lý Mạt Phục ngủ, mình còn phải đi gặp thiếu gia để báo cáo mọi việc xảy ra trong ngày, Mạc Dịch càng cảm thấy khó thở.

"...Lý công tử, mong ngài cẩn ngôn!"

Nói xong, Mạc Dịch phất tay áo, rời khỏi phòng, cần ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh lại, nếu không thật sự sẽ bị Lý Mạt Phục làm cho tức chết!

Quả Tử vẫn quỳ trên nền đất, khi Mạc Dịch đi ngang qua, thân thể nó còn run lên bần bật.

Căn phòng chợt trở nên yên ắng.

Sau khi xả hết nỗi lòng, tâm trạng Lý Mạt Phục tốt lên đôi chút. Đợi Mạc Dịch rời đi, cậu càng cảm thấy thư thái hơn.

Nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài bao lâu, cậu lại thấy hụt hẫng.

Cậu chỉ dám trút giận lên nam chính và thuộc hạ của nam chính. Nếu là người khác, cậu cũng chẳng dám.

Ở nơi này, chỉ có nam chính vì mạng sống của mình mà nhường nhịn cậu. Còn lại, dù là phụ mẫu của nam chính, nếu không gϊếŧ cậu, cũng sẽ khiến cậu sống không bằng chết.

Người duy nhất cậu có thể đe dọa, có thể trút bầu tâm sự, chỉ có nam chính.

Lý Mạt Phục cảm thấy bản thân thật đáng thương. Cậu vỗ nhẹ lên trán mình, lòng đầy ấm ức.

Thân phận của cậu ở đây chẳng qua chỉ là một kẻ xuất thân từ nông thôn, chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn, một người hèn kém. Dẫu cậu là ân nhân cứu mạng của nam chính, dẫu cậu là nam thê của nam chính, điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.

Không có nam chính, cậu cũng sẽ chịu khổ theo cách khác.

Có nam chính, cậu cũng chỉ sống được vài năm yên ổn.

"Hừ." Lý Mạt Phục bật cười chua chát.

Quả Tử vẫn quỳ dưới đất, nghe Lý Mạt Phục khi thì thở dài, khi thì cười cợt, khi thì hừ lạnh, lòng càng thêm rối bời.