Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 19: Trút giận (1)

Câu chuyện trong cuốn thoại bản có phần quen thuộc, kể về một chàng thư sinh nghèo mang theo số tiền tích góp của gia đình lên kinh ứng thí. Nào ngờ trên đường đi, chàng gặp phải bọn cướp. Chúng cướp sạch tiền bạc nhưng để lại cho chàng một cái mạng.

Không có tiền, làm sao lên kinh ứng thí được? Dẫu chàng thư sinh có chịu khổ làm thuê làm mướn, thời gian cũng chẳng thể kịp kỳ thi. Thế nhưng, ý chí thi cử của chàng vẫn không lay chuyển. Chàng quyết tâm cắn răng tiếp tục hành trình, khát thì xin nước uống của người tốt bụng, đói thì ăn cỏ dại ven đường.

Mới qua một ngày, chàng đã đói đến ngất xỉu. May sao, một tiểu thư xinh đẹp và nhân hậu đi ngang qua, thấy chàng đáng thương liền cho tiền bạc và lương thực. Khi tỉnh lại, chàng thư sinh khắc sâu hình bóng vị tiểu thư chưa từng quen biết vào lòng. Chàng chỉ biết nàng là tam tiểu thư của nhà họ Tô ở kinh thành.

Chàng thầm hứa rằng, nếu đỗ đạt công danh, nhất định sẽ quay lại cầu thân với nàng.

Lý Mạt Phục nghe đến đây, sờ bụng mình, cảm thấy trống rỗng, bèn lên tiếng ngắt lời Quả Tử:

"Ngươi đọc cuốn thoại bản này chưa?"

Quả Tử thoáng ngẩn người, rồi đáp:

"Đã đọc rồi, Lý công tử."

"Vậy kể thẳng cho ta cái kết đi." Lý Mạt Phục vừa nói vừa ngả người, chân vắt vẻo đung đưa.

"Vâng..." Quả Tử tuy ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: "Thư sinh sau đó đỗ trạng nguyên, đến cầu thân với tam tiểu thư nhà họ Tô, nhưng bị lão gia nhà họ cười nhạo vì chưa có chức tước gì đã dám đến cầu hôn."

"Về sau, thư sinh được Hoàng đế bổ nhiệm làm Hàn Lâm viện tu soạn, lại được ban hôn, cưới thứ nữ của Tể tướng đương triều. Từ đó, chàng thăng tiến như diều gặp gió."

"Còn tam tiểu thư nhà họ Tô gả cho một vị tướng quân, nhưng cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp. Tướng quân nạp rất nhiều thϊếp, bên ngoài cũng có không ít hồng nhan tri kỷ."

Lý Mạt Phục đảo mắt, bật cười nhạt: "Kẻ viết chuyện này hẳn là một gã đàn ông thích mơ mộng ban ngày. Cưới được thứ nữ Tể tướng, lại thăng tiến không ngừng? Hừ!"

Trong mắt Lý Mạt Phục, người đã đọc không ít tiểu thuyết cổ đại và các câu chuyện đấu đá trong gia đình, đây đúng là một mô-típ cũ rích, chẳng đáng để xem. Nhưng giờ thì khác, thời gian rảnh rỗi chẳng có gì làm, đành phải đọc cho qua ngày.

Quả Tử khép sách lại, không nói gì thêm. Dù sao thì cũng chỉ là một cuốn thoại bản để tiêu khiển, xem cho vui là được, có gì mà phải tranh luận.

"Nhắc mới nhớ, vị tướng quân kia chẳng phải chính là thiếu gia nhà ngươi sao?" Lý Mạt Phục đột nhiên buông lời, nói một câu đã đành, lại còn khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là lấy thiếu gia nhà ngươi làm nguyên mẫu!"

Mạc Dịch kinh ngạc nhìn Lý Mạt Phục, "Ngươi nói bậy bạ gì thế?!"

"Sao nào?" Lý Mạt Phục lập tức ngồi thẳng dậy, lớn tiếng: "Ta nói sai à? Thiếu gia nhà ngươi nạp thϊếp chắc cũng đủ đầy một phòng rồi chứ gì?"

"Thϊếp thì có sao, chán rồi thì bán đi, đổi người mới, tiện lợi lắm! Hừ, đàn ông ai mà chẳng hiểu rõ điều đó, đừng có nói với ta là không biết!"

Mạc Dịch cũng tức giận đứng bật dậy: "Thiếu gia nhà ta chỉ có một thϊếp! Bình thường sống rất mực đoan chính, chăm chỉ đọc sách tập võ, ngươi thì biết cái gì mà nói bừa!"

Lý Mạt Phục vốn đã nén cơn giận từ lâu, bị nhốt trong cái viện nhỏ này ngày qua ngày, nỗi bức bối đã hóa thành ngọn lửa âm ỉ. Mạc Dịch càng gấp, cậu càng thêm bực.

"Chỉ một thϊếp thôi ư~." Lý Mạt Phục cố tình kéo dài giọng, châm chọc. Thấy mặt Mạc Dịch đen lại, cậu càng cười khẩy: "Ta không biết gì? Ta biết hết!"

"Dẫu ta không biết gì, ta vẫn nhớ rõ ta là ân nhân cứu mạng của thiếu gia nhà ngươi! Ngay cả cặp sư tử đá ngoài cổng cũng được lau chùi sạch sẽ mỗi ngày, còn ta thì sao? Ta suýt bị thϊếp của hắn hại chết!"

"Đừng tưởng ta không nhớ gì! Ta nhớ rõ từng chuyện một! Ta nhớ ta phải ăn đồ thừa ôi thiu, nhớ có kẻ xông vào viện đánh đập ta, nhớ chúng bắt ta quỳ xuống, nhớ chúng đẩy ta xuống nước!"

Lý Mạt Phục nói đến đây, mắt đã đỏ hoe, giọng khàn đặc vì gào thét.

"Ta đều nhớ hết!"