"Chuyện gì? Hắn không chịu uống thuốc sao?" Lục Minh Vân nghe xong báo cáo của Mạc Dịch, cả người càng thêm khó chịu.
Mạc Dịch mím môi, đáp: "Đúng vậy, thiếu gia. Lý công tử nhất quyết đòi ăn thịt, Quả Tử nói rằng hắn đã chán ngấy mấy món dược thiện rồi."
Lục Minh Vân nhắm mắt lại đầy mệt mỏi, đưa tay lên trán, hít sâu một hơi.
Chỉ vì sắp đến Tết, hắn mới tranh thủ nghỉ phép về nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép lơ là công việc. Công việc mà phu tử giao vẫn chất đầy như núi.
Hơn nữa, hắn còn phải dành thời gian quản lý cửa tiệm mà mẫu thân để lại. Nếu không chú ý, chẳng biết lúc nào sẽ bị Lâm thị nuốt chửng.
Lâm thị thì luôn như hổ rình mồi, ánh mắt không rời khỏi hắn. Hắn vừa phải cảnh giác mọi động tĩnh trong Hầu phủ, vừa phải kết giao với người ngoài.
Thật sự, hắn bận rộn đến không thở nổi!
Nhưng Lục Minh Vân là người hiểu rõ đạo lý.
Thân phận, địa vị, tài phú, giao thiệp... Những thứ này chỉ là lớp áo hoa mỹ tô điểm thêm, tất cả đều phải dựa trên nền tảng sức khỏe. Nếu không, chúng chẳng khác nào hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn thì đẹp đấy, nhưng thực tế lại hư ảo, không thực chất.
Từ sau lần bệnh nặng không rõ nguyên nhân, Lục Minh Vân đã khắc sâu đạo lý này vào tâm trí.
Hắn khó khăn lắm mới đến được thế giới này, làm sao có thể chết một cách mơ hồ như vậy?
"... Hắn muốn ăn gì?" Lục Minh Vân nhíu mày, thở dài hỏi.
"Hắn nói muốn ăn... gà xối nước." Mạc Dịch không để tâm lắm đến lời của Quả Tử khi đó, giờ chỉ nhớ được một món.
Lục Minh Vân phất tay: "Xem thử trong bếp viện chúng ta có làm được không, nếu không thì ra ngoài mua."
"Dạ." Mạc Dịch nhận lệnh, định lui ra.
"Khoan đã." Lục Minh Vân gọi lại, căn dặn: "Nói với hắn, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, còn lại vẫn phải dùng dược thiện và uống thuốc, cho đến khi Tô y sư bảo hắn khỏi hẳn."
"Dạ." Mạc Dịch đáp lời.
"... Nếu hắn có món gì muốn ăn, cứ cố gắng đáp ứng. Bạc thì đến chỗ Mặc Trúc lấy, dùng từ kho riêng của ta." Lục Minh Vân lại dặn thêm một câu.
"Dạ."
Lần này, Mạc Dịch cúi đầu lui ra.
Một lát sau, Lục Minh Vân đặt sách xuống. Không biết có phải do tâm lý hay không, hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Dựa người vào ghế, hắn mệt mỏi nhắm mắt, bàn tay đặt trên tay vịn, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ.
Tiếng đầu ngón tay chạm vào ghế gỗ hoàng hoa lê vang lên "cạch, cạch, cạch", Lục Minh Vân chìm vào suy tư.
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
"Thùng, thùng, thùng."
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, chậm rãi, như sợ làm phiền hắn.
"Chuyện gì?" Lục Minh Vân hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.
Mặc Trúc bên ngoài đáp: "Thiếu gia, cô nương Hồng Đậu đến."
Hồng Đậu và Lục Diêu — nữ tử từng khóc ngoài Tĩnh Hương viện hôm ấy — đều từng là thông phòng nha hoàn của Lục Minh Vân. Khi hắn mười lăm tuổi, hai người đã từng hầu hạ hắn qua đêm.
Về sau, Lục Minh Vân chán ghét hai nàng suốt ngày lượn lờ trước mặt nên đã đẩy họ ra khỏi viện. Dù không phải là thϊếp, họ vẫn ở trong tiểu viện riêng, giống hệt như thϊếp thất.
Hắn không nâng họ lên làm thϊếp, một phần vì thấy nha hoàn vốn chẳng đáng bận tâm, một phần cũng vì nghĩ rằng việc "chưa cưới thê" mà đã có nhiều thϊếp như vậy truyền ra ngoài sẽ không hay.
"Tch." Lục Minh Vân đang bực bội, buột miệng: "Nhiều chuyện, đuổi đi!"
Nhưng nếu hỏi Lục Minh Vân đang bực bội điều gì, chính hắn cũng không nói rõ được, hoặc có thể nói là không dám trút giận lên người mà hắn đang bực bội. Tóm lại, lúc này hắn đang rất tức giận.
Mặc Trúc đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, sau đó viện một lý do qua loa để "mời" Hồng Đậu, người đang canh giữ ở cửa sau, rời đi. Giờ đây, bên cạnh thiếu gia chỉ còn lại hai người phụ nữ, mà một người thì đang mang thai và bị cấm túc. Vì vậy, người còn lại tự nhiên nảy sinh nhiều tâm tư.