Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 15: Không uống thuốc (3)

"Thật là ngang ngược!" Mạc Dịch cau mày, cảm thấy Lý Mạt Phục đang làm khổ công tử nhà mình, liền định bước thẳng về hậu viện.

Quả Tử nhanh tay kéo lại, gấp gáp nói: "Mạc thị vệ, đừng vội! Gần đây Lý công tử tâm trạng rất u uất, nếu bị kích động, chỉ sợ đầu lại đau thêm."

Lý Mạt Phục đau đầu thì không nói, nhưng cậu ta đau đầu thì thiếu gia cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Mạc Dịch đành dừng bước, giọng trầm xuống: "Thuốc không uống, dược thiện cũng không ăn, hắn rốt cuộc muốn gì đây?"

Quả Tử thở dài, đáp: "Sáng nay vừa dậy, công tử đã cứ nhắc mãi về việc muốn ăn thịt, nào là gà nướng, gà hấp, gà quay đất sét... Tóm lại, công tử muốn ăn gà."

Tay Mạc Dịch đang cầm hộp thức ăn bất giác nổi gân xanh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn đánh người: "... Ta đi hỏi thiếu gia."

Thực đơn thanh đạm vốn là do thiếu gia căn dặn. Tô y sư tuy cũng từng đề cập đến, nhưng không bắt buộc, chỉ bảo rằng tốt nhất nên như vậy.

Thiếu gia đương nhiên muốn mọi thứ tốt nhất cho Lý Mạt Phục, mục đích chỉ là mong cậu mau chóng hồi phục. Nhưng nếu Lý Mạt Phục muốn phá lệ, thì phải hỏi ý thiếu gia một tiếng.

Quả Tử lo lắng nói: "Mạc thị vệ, ngài nhanh đi hỏi đi. Công tử cả ngày nay chưa ăn gì, nếu lại sinh vấn đề về dạ dày thì nguy to..."

"..." Mạc Dịch mặt đen như than, đưa hộp dược thiện cho Quả Tử, sau đó rời khỏi tiền viện, bước nhanh về phía thư phòng.

---

Những ngày gần đây, Lục Minh Vân luôn trốn trong thư phòng, sắc mặt cũng chẳng khá khẩm hơn. Đọc sách quá lâu khiến đầu hắn cũng đau nhức.

Thanh Liên viện cách Tĩnh Hương viện quá gần, mấy ngày nay, mọi chuyện ầm ĩ mà Bạch Uyển Đình gây ra, hắn đều nghe rõ mồn một.

Thư phòng của Lục Minh Vân nằm ở tầng ba, góc phải phía Đông, nơi này cách xa Tĩnh Hương viện nhất, dù có thắp đèn hay không cũng khó mà phát hiện ra.

Trước đây, Lâm ma ma từng hầu hạ bên cạnh Lý Mạt Phục, nhưng khi Mạc Dịch tìm thấy bà ta, bà đã chết, bị ném xuống một cái giếng bỏ hoang trong phủ.

Lục Minh Vân biết rõ bà bị bịt miệng, cũng biết kẻ đứng sau là ai, chỉ là chưa có chứng cứ trong tay.

Lâm thị đã căm ghét hắn từ lâu, điều này không phải ngày một ngày hai. Nhưng người đàn bà đó lại chẳng thể làm gì được hắn, bởi con trai bà ta vốn thua kém hắn về mọi mặt.

Phụ thân của hắn, dù bị Lâm thị rót gió bên tai, vẫn còn chút lý trí, rất trọng dụng hắn, không hề bị lung lay.

Thế nhưng, Lâm thị không thể động đến hắn, lại có thể dễ dàng đẩy Lý Mạt Phục vào chỗ chết.

Bao năm qua, sự chú ý của Hầu gia đều đặt ngoài phủ, dường như ông đã quên hẳn đoạn ký ức kia, cũng xem Lý Mạt Phục là người thừa.

Nghĩ đến đây, Lục Minh Vân khẽ nhắm mắt, thở dài. Trước khi xảy ra những điều kỳ lạ, hắn cũng từng nghĩ Lý Mạt Phục chỉ là người dư thừa.

Nhưng sự thật chứng minh, Lý Mạt Phục vẫn là điểm yếu chí mạng của hắn. Cậu thực sự nắm giữ mệnh của hắn.

Bạch Uyển Đình là mỹ nhân người khác đưa đến, do Lâm thị ép buộc, cộng thêm phụ thân cũng khuyên nhủ, nên hắn đành nhận.

Nhưng hắn không ngờ, người phụ nữ này lại không có chút đầu óc nào, trở thành con dao trong tay Lâm thị.

Lục Minh Vân có hai thông phòng và một mỹ thϊếp, địa vị đều rất thấp kém. Hắn vốn không phải người mềm lòng, theo lý mà nói, Bạch Uyển Đình đã làm ra chuyện như vậy, sớm nên bị xử tử.

Nhưng Bạch Uyển Đình lại đang mang thai.

Đây là đứa con đầu tiên của Lục Minh Vân. Hắn do dự, cuối cùng chỉ ra lệnh giam lỏng nàng ta.

Thế nhưng, Bạch Uyển Đình thực sự không chịu yên, chẳng có chút tinh ý, vẫn bị Lâm thị xúi giục, liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.

Hôm qua, Lục Minh Vân vừa bán hết những người hầu cận của nàng ta, thay bằng người của mình, thậm chí cả thông phòng giúp đỡ nàng ta cũng bị bán đi.

Hôm nay, hắn vừa thở phào được một chút thì mặt trời còn chưa kịp lặn, Mạc Dịch đã tìm đến.